Khi Lãnh Thần Phong trở lại vương phủ thì đã thấy Lăng Vân Trúc lãnh tĩnh thưởng trà trong hoa viên. Liễu Hoàn Hoàn chắc còn ở chỗ Đông Phương Tuấn chưa trở lại. Hẳn nha đầu này từ chỗ họ nghe được cái gì không tốt, nếu không sẽ chẳng tỏ ra bộ mặt phiền não như hiện tại.
“Trúc nhi, nàng sao vậy?” Lãnh Thần Phong đi tới kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên điểm hôn một cái, ánh mắt trước sau như một ngập ý sủng nịch.
“Phong, làm sao bây giờ? Kế hoạch còn chưa thực hiện đã nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, ngươi nói xem ta phải làm sao?”
Lăng Vân Trúc đem phiền não trong lòng kể cho hắn nghe. Đông Phương Tuấn không dễ đối phó như nàng nghĩ. Theo như tình báo thu được, mặc dù Đông Phương gia không có quyền hạn trong chính trị nhưng mặt tài phú lại dồi dào hơn bất kì đất nước nào trong cả sáu quốc gia, hơn nữa họ còn rất có danh vọng trong giang hồ. Đặc biệt là Đông Phương Tuấn bắt đầu tiếp nhận sự vụ năm hắn mới mười lăm tuổi, trong vòng năm năm đem của cải Đông Phương gia nhân lên hai mươi lần, tiền đi vào chứ chẳng thấy đi ra, sớm muộn hắn cũng nắm được cái chức gia chủ của gia tộc.
Mà quan trọng nhất là sắp xảy ra chiến tranh, tiền tài trong thời điểm này là bị tiêu đốt với tốc độ kinh khủng nhất, nếu có Đông Phương trợ giúp thì không còn gì tốt hơn. Liệt Vong cùng Lăng Ngạo đã sớm cùng Đông Phương gia mở lời cầu hợp tác qua, chỉ là Đông Phương gia lại uyển chuyển cự tuyệt, nói rằng họ sẽ đứng ở thế trung lập, không trợ giúp bất cứ ai. Hai quốc gia bất kể không hài lòng cũng chả làm được gì.
Đông Phương gia không thể đắc tội, muốn kéo Đông Phương Tuấn ra khỏi Liễu Hoàn Hoàn khó càng thêm khó, hiện tại Lăng Vân Trúc thật sự lực bất tòng tâm.
“À phải rồi, bên phía hoàng huynh ngươi thế nào? Hắn đối biểu tỷ ta có gì không?” Như nhớ ra người đang ôm cô từ chỗ nào trở về, Lăng Vân Trúc từ trong lồng ngực Lãnh Thần Phong nhổm dậy, sốt sắng hỏi.
Lãnh Thần Phong bị biểu hiện bất ngờ của cô chọc cười, nhéo cái mũi nhỏ của cô, mềm nhẹ nói
“Có lẽ đã động tâm, bất quá còn đang u mê chưa nhận ra, may mà có vi phu thông mình khai thông cho hắn. Nương tử a, có nên thưởng cho vi phu không?”
Hai má Lăng Vân Trúc chẳng mấy chốc mà đỏ hồng, vươn tay nhéo nhéo eo hắn, thẹn quá hóa giận nói “Ai là nương tử của ngươi, đừng có mà nhận bừa quan hệ”
“Ta không có a” Lãnh Thần Phong gian xảo cười, nhân lúc cô không để ý liền đánh đòn bất ngờ lên chiếc môi nhỏ đang bĩu ra ” Ta đã cùng mẫu hậu và hoàng huynh bàn bạc qua. sang mười sáu tháng sau chúng ta sẽ thành hôn, đến lúc đó nàng sẽ là nương tử của ta rồi”
Lăng Vân Trúc hai tay che miệng, ngăn chặn tập kích lần nữa của con sắc lang nào đó, hai mày cau lại “Sao lại sớm như vậy? Không thể đợi chiến sự kết thúc sao?”
Cô quả thật chưa sẵn sàng cho việc chung thân đại sự, hơn nữa chiến tranh đang đến ngày càng gần, cô không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ chuyện khác. Quyết đinh của Lãnh Thần Phong quá bất ngờ, bảo cô làm sao lập tức chấp nhận?
“Nha đầu ngốc, ta cũng vì suy nghĩ cho nàng mà đưa ra quyết định như vậy. Cuộc hôn nhân của chúng ta vốn là một cuộc hòa thân. Nếu không sớm thành thân, Lăng Ngạo quốc sẽ cho rằng ta không có ý muốn lấy nàng, như vậy mối quan hệ rạn nứt, và khi đó nàng sẽ lâm phải tình cảnh nguy hiểm.”
Lăng Vân Trúc trong lòng Lãnh Thần Phong hơi run rẩy một chút. Phải rồi, cô đã quên mất vai trò của mình. Có thể giải thích đơn giản là Lăng Ngạo và Lãnh Ngân làm một cuộc giao dịch, và cô là vật trao đổi của cuộc giao dịch đó. Lăng Vân Trúc cười trào phúng. Suy cho cùng cô chỉ là món hàng bị đẩy đi đẩy lại mà thôi.
“Phong, vì sao ngươi lại thích ta? Có phải vì đó là kế hoạch riêng của ngươi và hoàng huynh ngươi, hay là ta đến từ thế giới khác khiến ngươi nhất thời nảy sinh hứng thú. hay là vì ta có thể chế tạo ra vũ khí có giá trị đối với ngươi? Phong, ta không biết ngươi vì cái gì thích ta, chỉ là cầu ngươi nếu đến một ngày ngươi không còn thích ta nữa và muốn rời khỏi ta, thì hãy nói trước cho ta một tiếng được chứ?”
Lăng Vân Trúc vùi thật sâu trong lòng Lãnh Thần Phong, không muốn hắn nhìn thấy hai mắt đã sớm đỏ hoe của mình. Cô từ khi nào trở nên yếu đuối như vậy? Từ khi nào trở nên ỷ lại người nam nhân này như vậy? Thật mới buồn cười làm sao? Có lẽ cô thực sự thích nam nhân này rồi.
Lãnh Thần Phong giật mình, vội vàng nâng mặt của cô, thấy bộ dạng thương tâm của nha đầu như vậy thì vô cùng đau lòng. Hôn nhẹ lên khóe mắt sớm đỏ của nàng, hắn thâm tình nói
“Nha đầu ngốc, lại suy nghĩ đi đâu rồi. Nàng hiên tại phải ghi nhớ những gì ta sắp nói, nếu nàng quên một chữ, liền cẩn thận cái mông nhỏ của nàng” Như để minh chứng những gì vừa nói, Lãnh Thần Phong liền phát nhẹ vào mông cô (Phong ca thật biết tranh thủ mà *ngoáy mũi*) “Ta thích nàng không phải vì kế hoạch riêng của ta hay hoàng huynh, cũng không phải vì nàng đến từ thế giới khác hay nàng có thể chế tạo vũ khí cho ta. Ta là thật tâm thích nàng, thích cái tiểu nha đầu vừa ngốc lại đáng yêu, đôi khi lạnh lùng nhưng nội tâm thiện lương. Cho dù ta không còn thích nàng nữa và muốn rời khỏi nàng, ta sẽ không nói cho nàng đâu, vì ta biết chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra.”
Lăng Vân Trúc nghe vậy nội tâm cảm thấy vô cùng ấm áp. Đúng như Liễu Hoàn Hoàn đã nói, cô bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại mềm yếu, hay suy nghĩ tiêu cực và sợ bị tổn thương, cô không rõ mình vì sao lại như vậy, chỉ nghe mẹ kể do hồi nhỏ gặp phải chuyện gì đó nên mới thế. Cô gặng hỏi thế nào họ cũng không nói, bản thân lại chẳng có ấn tượng gì nên đành gác tạm sang một bên. Nhận thấy mình đến một nơi xa lạ, thật may gặp được biểu tỷ vốn tưởng đã chết, lại có nam nhân này thật tình quan tâm đến cô, Lăng Vân Trúc cảm thấy an tâm vô cùng.
“Lãnh Thần Phong, vậy ta cũng mong ngươi có thể nhớ kĩ những gì mình nói, bởi nếu một ngày ngươi làm thương tổn đến ta, đích thân ta sẽ giết chết ngươi.”
Lăng Vân Trúc lần đâu tiên chủ động hôn hắn. Cô quyết định, cho dù Lãnh Thần Phong nói thật hay dối gạt cô, cô cũng sẽ thử tin tưởng hắn một lần. Vì vậy, tốt nhất hắn không nên làm cô thất vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...