“Bẩm thái hậu, nàng là biểu tỷ thất lạc mới tìm được của con, tên là Liễu Hoàn Hoàn”
“Biểu tỷ?” Vu Ly thái hậu hơi kinh ngạc, bất quá ý cười nơi khóe mắt càng thêm sâu “Rất xinh đẹp, bất quá không biết đã có ý trung nhân?”
“Bẩm thái hậu, nô tì vẫn chưa có” Khóe miệng Hoàn Hoàn hơi co quắp, thế nhưng vẫn rất khiêm nhường đáp lại.
“Tốt tốt” Thái hậu gật gù, rồi thở dài “Các ngươi cũng biết đó, ai gia chỉ có hai hài tử, Phong nhi thì cũng đã có Trúc nhi , còn hài tử Dương nhi thì thật khiến ta lực bất tòng tâm, muốn nó tề gia lập thất mà nó không nguyện, ai gia thật buồn phiền a ~”
“Thái hậu đừng buồn, không phải còn có con đây sao? Vấn đề này cứ giao cho Trúc nhi đi, đảm bảo khiến thái hậu hài lòng” Vân Trúc cười tự tin vỗ nhẹ lên tay thái hậu, sau quay sang nói với Liễu Hoàn Hoàn “Biểu tỷ, muội có chuyện cần nói riêng với thái hậu, tỷ hay là đi thăm thú cung điện một chút, nếu không thì đứng bên ngoài đợi, sau khi nói xong muội sẽ ra”
“Đúng đó, ngươi cứ ra đi” Vu Lý thái hậu liền hưởng ứng theo, móc ra một lệnh bài đưa cho nàng “Đây là lệnh bài thông hành trong hoàng cung, trừ là khu vực tuyệt cấm, ngươi có thể lui tới bất kì nơi nào”
“Tạ ân thái hậu”
.
Liễu Hoàn Hoàn dạo quanh hoàng cung, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Biểu muội đáng ghét, dám có ý đồ ghép nàng với tên hoàng thượng không biết mặt kia. Nó tưởng nàng không biết ý đồ của nó sao, còn bày đặt đuổi nàng đi rồi bày mưu tính kế với Vu Ly thái hậu. Thật đáng ghét mà.
Nàng đi mà mặt lại cúi xuống, bên hông treo lệnh bài mà thái hậu ban cho, miệng nhỏ chu ra lầm bầm, tử y linh động theo từng nhịp bước của nàng, vô thanh vô thức va phải một người rồi ngã xuống đất.
“Ai cái tên chết bầm nào dám va phải bổn cô nương?”
Tâm tình nàng vốn không tốt, đã vậy còn người va ngã, nhất thời nộ khí không kìm được liền hét lên.
Nam nhân va phải nàng nghe nàng hét toàn thân liền cứng đờ, đến khi phản ứng lại thì chỉ biết cười trừ, lịch sự đứng dậy rồi đưa ta về phía nàng
“Thật xin lỗi, nàng không sao chứ?”
Bây giờ Liễu Hoàn Hoàn mới có dịp nhìn kĩ nam nhân trước mắt. Ngũ quan anh tuấn cương trực, phong thái ung dung quyền quý, cho dù trên người mặc trang phục bình thường nhưng không thể giấu được cỗ khí tức vương giả bẩm sinh.
“Ta không sao. Nhưng huynh là ai? Nhìn trang phục huynh mặc không giống người trong cung”
Liễu Hoàn Hoàn không được tự nhiên đứng dậy, hắng giọng hỏi. Nam nhân này mang theo thường phục mà có thể ngang nhiên đi lại, hơn nữa cộng thêm cỗ quý khí trên thân, hẳn là vị vương tử nào đó muốn cải trang vi hành.
Lãnh Thần Dương bị nàng hỏi vậy thì hơi lúng túng. Hắn hơn tháng nay bận trăm công nghìn việc, đống tấu sớ mỗi ngày đều chất cao như núi, khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa, sau khi bãi triều liền trở về thư phòng thay thường phục rồi lẻn ra ngoài du ngoạn một phen. Vốn tưởng mọi sự sẽ êm xuôi nhưng không ngờ lại đụng phải nữ tử này.
Tầm mắt hắn dừng lại ở lệnh bài bên hông nàng. Đây không phải là lệnh bài của thái hậu sao? Hắn bắt đầu có chút tò mò về nữ nhân này
“Tại hạ là Hoàng Thanh Dương – ngự tiền thị vệ của Lãnh Dương cung. Vốn ta mặc thường phục là theo ý chỉ của bệ hạ xuất cung làm chút việc. Thế nàng là ai? Ta xem nàng cũng không phải người trong cung”
“Ta là biểu tỷ của Lãnh vương phi tên Liễu Hoàn Hoàn, hôm nay cùng biểu muội tiến cung thỉnh an thái hậu. Thái hậu cho ta lệnh bài thông hành nên ta có thể tự do đi lại trong cung”
“Là vậy sao?” Lãnh Thần Dương nhếch miệng. Nữ tử này hắn đã từ nhị đệ của mình nói qua, thật không nghĩ hiện tại lại tình cờ gặp nhau. hắn có thể thấy tính tình nàng bộc trực thẳng thắn, mang theo khí chất nữ hiệp giang hồ, không giống kiểu õng a õng ẹo giả tạo như mấy nàng tiểu thư mà thái hậu giới thiệu cho hắn, hắn thích kiểu nữ nhân như nàng hơn.
“Ra vậy. Trong cung thật ra cũng không có gì đáng xem lắm. Hay thế này đi, ta nghe trong kinh thành tối nay có hội Hoa Đăng, nếu nàng không ngại, ta sẽ dẫn nàng đi”
Nghe đến đây hai mắt nàng liền sáng rực. Hoàng cung quả thật không có gì đáng xem, nơi này so với Hoàng Thành Trung Quốc chẳng khác nhau là bao, khiến nàng chẳng có cảm xúc gì nhiều. Nếu cứ luẩn quẩn trong này mãi cũng chán ngắt, nàng thấy chủ ý này của Hoàng Thanh Dương không tệ đâu.
“Cũng được, nhưng ta phải thông báo qua cho biểu muội một chút, nếu không muội ấy không thấy ta sẽ lo lắng”
“Nàng không cần lo, ta sẽ nhờ người thông báo giúp, chúng ta đi thôi” Chuyện hắn rời cung hẳn Phong đệ đã biết, cùng lắm là phái ảnh vệ qua thông báo một tiếng là ổn thỏa.
“Thế thì đi thôi” Liễu Hoàn Hoàn nghe vậy liền yên tâm, không suy nghĩ gì thêm, cùng Lãnh Thần Dương đi về hướng cổng hoàng cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...