>
Dương Tử Mi không ngừng bấm gọi cho Long Trục Thiên nhưng anh vẫn luôn tắt máy, cuối cùng cô chỉ đành bỏ cuộc.
Cô nằm trên giường một cách vô lực, ngẩn người nhìn lên tấm màn trên đỉnh giường, nhìn những con muỗi đang không ngừng bay tới bay lui ở đó, vo ve vo ve.
Bởi vì linh khí của căn nhà này rất nồng đậm, thực vật cũng rất nhiều, hơn nữa lại còn là căn nhà tiếp địa khí, cộng thêm bên ngoài còn là mảnh đất hoang chưa khai phá nên muỗi ở đây nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.
Trước kia, sư phụ từng nói muỗi cũng là một sinh mạng, có quyền sinh tồn trên đời này, nên ông không muốn cô vì bị chúng hút máu mà giết chết hết chúng.
Bởi vì đó cũng là một loại tội nghiệt.
Vì thế, bình thường Dương Tử Mi không hề đánh chết muỗi, nếu nhìn thấy thì cùng lắm là dùng âm sát khí khiến bọn chúng choáng váng một chút mà thôi.
Trước kia, khi ngủ chung với Long Trục Thiên, anh ấy cực kỳ ghét muỗi.
Dù sao thì con người cô không cần ngủ quá nhiều, vì thế mỗi khi nhìn thấy có muỗi chui vào màn cô đều đứng dậy, lặng lẽ đuổi chúng đi.
Nhưng có một lần khi tỉnh lại cô phát hiện anh ấy đang đuổi muỗi, để cô có thể có một giấc ngủ yên lành.
- Muỗi ơi muỗi à, mày có thể nói cho tao biết rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì không? Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Liệu có phải bọn họ ở cùng với nhau không?
Cô đưa tay bắt một con muỗi nắm trong lòng bàn tay, lầm bầm hỏi.
Tất nhiên là con muỗi không hề trả lời cô, chẳng qua nó chỉ bị choáng váng quay qua quay lại trong lòng bàn tay cô mà thôi.
Thấy vậy, Dương Tử Mi cười khổ, cảm thấy mình thật đúng là nhàm chán bèn thả nó đi.
Đột nhiên cô cảm thấy thẻ bài gỗ đào trước ngực mình lóe lên một ánh sáng xanh, có chút lạnh như băng.
Cô vội vàng ngồi dậy, cúi đầu xuống nhìn.
Chỉ tiếc, ánh sáng xanh kia chẳng qua chỉ hơi lóe lên sau đó lại khôi phục lại màu đen như cũ.
Trái tim của Dương Tử Mi càng trở nên nặng nề hơn.
Nhớ khi đó khi Long Trục Thiên gặp nạn ở châu Phi, thẻ bài gỗ đào cũng đột nhiên lóe sáng như vậy.
Đừng nói là anh ấy lại gặp phải nguy hiểm gì nhé?
Nghĩ đến đây, cô thật sự không thể nào tiếp tục nằm trên giường được nữa mà lấy mấy thẻ bài gỗ đào từ trong nhẫn trữ vật ra, bày lần lượt trước mặt mình.
Mấy tấm thẻ bài gỗ đào đó không có biểu hiện gì đặc biệt cả.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Long Trục Thiên lần nữa, nhưng vẫn là tắt máy.
Thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?
Chẳng lẽ để cưỡng ép anh ấy kết hôn mà người phụ nữ kia đã dồn anh ấy vào hiểm cảnh?
Phiền quá đi, phiền quá đi mất!
Lòng Dương Tử Mi vừa rối vừa loạn như một mớ sợi đay.
Lúc này, cô chỉ cần anh bình an vô sự là được, còn chuyện có phản bội cô hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Không thể nào tĩnh tâm được, Dương Tử Mi chỉ đành đi ra đình viện bên ngoài.
Lúc này đã là khoảng hai giờ sáng.
Ánh trăng trong vắt như nước, đang khẽ phủ xuống bốn phía, khiến mọi thứ xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Có một người phụ nữ đang ngồi giữa sân, đắm mình giữa ánh trăng đó.
Người phụ này không phải là ai khác mà chính là Sadako.
Cô cứ ngồi như vậy, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô một cách nhu hòa, khiến cô càng trở nên trong sáng, xinh đẹp.
Vẻ đẹp trắng trong thanh khiết này khiến tâm thần Dương Tử Mi không khỏi khiếp sợ.
Cô phát hiện, ở khóe mắt của Sadako tuôn ra một giọt lệ, treo mình ở đầu lông mi, giống như một giọt sương, khiến người khác cảm thấy vừa xinh đẹp, vừa thương cảm.
Sadako đang khóc ư?
Trái tim của Dương Tử Mi như bị một sợi dây nào đó nhẹ nhàng lướt qua, cảm giác khó chịu không nói được thành lời.
Không biết sự khó chịu này là vì Sadako, hay là vì chính bản thân cô nữa.
Lúc đầu, tâm trạng của cô và Sadako rất dễ bị lây lan với nhau, nhưng bây giờ đã không còn tương thông như vậy nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...