Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Anh Thiên Hoa, đừng nói cho bố em biết rằng em còn sống. Cứ để ông ấy cho rằng em đã chết đi.
Tăng Tuệ nói.
- Tiểu Tuệ, haiz…
Tăng Thiên Hoa thở dài.
- Được! Chờ khi nào em đồng ý nói cho chú hai biết thì anh mới nói. Dù cho thế nào chú hai cũng rất yêu thương em, trước kia đuổi em ra khỏi nhà cũng là ông nhất thời xúc động, về sau ông ấy vẫn luôn hối hận.
- Anh Thiên Hoa, đừng nói nữa…
Tăng Tuệ lại khóc tiếp.
- Em muốn gác máy, không nói chuyện với anh nữa. Nữu Nữu nhà em ở Quảng Nguyên nhờ anh chăm sóc giúp.
Nói xong bà cúp máy ngay.
- Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ…
Tăng Thiên Hoa gọi lại nhưng đầu bên kia không ai nghe máy, chắc là Tiểu Tuệ ngắt dây điện thoại luôn rồi.
- Ông, ông để bà nội tự mình suy nghĩ đi ạ. Có nhiều chuyện không thể gấp được.
Dương Tử Mi lên tiếng.
Cô thực sự rất ngưỡng mộ tình cảm sâu nặng của bà nội và ông cậu.
Cô cũng không thiếu anh em họ ở thôn Dương... Có thể là do mọi người đều sống quá túng thiếu, hơn nữa lại sinh sống trong một thôn nhỏ tầm mắt hạn hẹp thiếu kiến thức nên thích tính toán chi ly, quan tâm lợi ích hơn tình thân, rất ít anh em họ có thể có tình thân.
Tăng Thiên Hoa nhìn số điện thoại nhà cô, lưu số vào máy ông rồi mới trả điện thoại cho Dương Tử Mi.
- Nữu Nữu, ông nội cháu có phải người tốt không? Ông ta có đối xử tốt với Tiểu Tuệ không?
Tăng Thiên Hoa tiếp tục hỏi.
Nghĩ đến ông nội, Dương Tử Mi trong lòng cảm thấy khó nói.
Trong ấn tượng lúc bé của cô, ông nội vô dụng lại còn giống mấy người đàn ông khác trong thôn, thích sống như đại lão gia, đối xử với bà nội như đối với nô tỳ... Gọi phải đến, đuổi phải đi.
Ông ta không chịu làm tý việc nhà, là người tham lam, tình cảm với người nhà cũng lạnh nhạt.
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, Tăng Thiên Hoa đại khái cũng đoán được con người ông nội cô tệ cỡ nào, đau lòng nói:
- Hồi đó ở kinh thành có không ít công tử bạn bè ta quỳ dưới váy của Tiểu Tuệ, trăm phương nghìn kế muốn làm cho nó cười…
- Vì sao... vì sao mà ông không chịu nói cho cháu biết trước kia đã có chuyện gì xảy ra với bà nội khiến mọi thứ đảo điên như vậy?
Dương Tử Mi không nhịn được hỏi.
Tăng Thiên Hoa trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nói với cô:
- Trẻ con không nên biết quá nhiều.
Lại là những lời này!
Dương Tử Mi thấy mình sắp tức chết rồi!
Đến cùng là có nỗi khổ gì mà khiến một thiên kim tiểu thư ở kinh thành trở thành một người phụ nữ nông thôn đây?
- Tiểu Mi, em ở đây sao?
Cô vừa định hỏi thêm vài câu thêm vài câu thì đã thấy Mộ Dung Vân Thanh đi đến, nhìn thấy cô hai mắt anh sáng lên đi về phía cô, ngạc nhiên kêu lên.
Khi anh thấy người ở cạnh cô là Tăng Thiên Hoa thì vội vàng chào hỏi.
- Hoá ra ông Tăng cũng ở đây ư? Hai người quen nhau sao?
- Ông ấy là ông em.
Dương Tử Mi gật đầu với Mộ Dung Vân Thanh.
- Vừa mới nhận nhau.
- Ồ?
Mộ Dung Vân Thanh rất kinh ngạc.
Thân phận Tăng Thiên Hoa ở Quảng Nguyên không phải anh không biết, không ngờ đến... ông lại là ông Dương Tử Mi. Xem ra gia thế cô cũng không đơn giản như trước đây anh điều tra được.
- Nữu Nữu, cháu quen biết Vân Thanh à?
Tăng Thiên Hoa thấy Mộ Dung Vân Thanh biết Dương Tử Mi cũng có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, bọn cháu đều ở thành phố A có quen biết nhau.
Dương Tử Mi cho Mộ Dung Vân Thanh một cái liếc mắt, ý bảo anh không được nói ra thân phận cô.
Nếu cô đã có kế hoạch học cấp ba ở Quảng Nguyên, muốn sống yên tĩnh qua ngày thì phải có thân phận thấp một chút. Giống như người bình thường vậy, cô không muốn bất kỳ ai biết tài năng đặc biệt của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...