Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
- Tiểu Mi, sao em có thể kết giao với người hoàn toàn không quen biết chứ?
Tống Huyền ra vẻ của một người trưởng bối nhắc nhở cô:
- Chẳng lẽ em không sợ cậu ta sẽ gây ra chuyện nguy hiểm đối với em sao?
Dương Tử Mi nở nụ cười:
- Không có gì phải sợ cả! Em tin, ngay cả khi toàn bộ thế giới này làm tổn thương em thì anh ấy cũng sẽ không làm tổn thương em!
Tống Huyền nhìn cô đầy niềm tin đối với tình yêu của mình thì không khỏi có chút ảm đạm, chua xót.
- Tống tiên sinh, chị Thanh Mai cũng đối với anh như vậy đấy! - Dương Tử Mi thấy được vẻ ảm đạm trên mặt anh bèn mỉm cười.
Tống Huyền nghĩ ngợi chút thì thoải mái.
Đúng vậy, thậm chí nếu cả thế giới này có tổn thương anh. Anh cũng sẽ tin rằng vợ anh không bao giờ tổn thương anh!
Bản thân anh cũng có một tình yêu như vậy, cần gì phải đi ngưỡng mộ người khác!
- Đúng rồi, Tống tiên sinh! Em còn có một thứ nữa cho anh xem. - Dương Tử Mi nghĩ đến cái gương cổ chỉ chiếu được linh hồn người kia.
Bởi vì có liên quan với bức tranh nên cô vẫn để trong túi mang theo bên người, phòng ngừa bị đánh cắp.
Nếu ngày đó đặt trong két sắt, đoán chừng là nó cũng mất theo mấy thứ kia luôn rồi.
Cô thật sự hâm mộ chiếc nhẫn không gian của Tuyết Hồ, có thể giấu đồ vào trong không một dấu vết cũng sẽ không có bất cứ ai có thể trộm được! Hơn nữa, có thể mang theo bên người cái gì cũng có thể lấy ra cái đấy bất cứ lúc nào.
Chỉ tiếc, cô không thuộc Tiên tộc hay Yêu tộc gì, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể có được một chiếc nhẫn không gian nên chỉ có thể khổ sở mỗi ngày mang theo một cái túi đầy nhóc đồ.
Cô lấy ra một chiếc gương từ trong túi đưa cho Tống Huyền:
- Tống tiên sinh, anh xem thử chiếc gương này đi.
Tống Huyền nhận lấy chiếc gương, nhìn hoa văn phía sau:
- Đây là một chiếc gương được chế tạo vào thời nhà Tần. Vẻ ngoài có hơi khác với những cái bình thường. Anh thấy, nó hơi đặc biệt hơn một chút.
Tống Huyền mở mặt gương ra vô tình chiếu thử, biểu cảm trên mặt đầy vẻ kỳ quái.
Anh ta chiếu thử chén trà trên bàn, rồi lại chiếu vào mình.
Nhìn thấy một người thường không để lộ ra biểu cảm như Tống Huyền lúc này lại kinh ngạc như vậy. Dương Tử Mi có cảm giác buồn cười nhưng không nói thẳng ra cái gương này quỷ dị ở chỗ nào mà chỉ đứng nhìn anh nghi hoặc chiếu khắp nơi.
Anh ta cầm gương chiếu vào Dương Tử Mi, thấy bóng cô trong gương rồi nghi hoặc chiếu lại mình, dáng vẻ như sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Trán anh vã mồ hôi, tay cầm gương hơi run run:
- Tiểu Mi, anh... anh đã chết rồi sao?
- Xem mệnh lý với tướng mạo của Tống tiên sinh đây, ít nhất anh có thể sống đến tám mươi tuổi. - Dương Tử Mi cười.
Tống Huyền thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Vậy... sao gương không chiếu được anh chứ?
- Bởi vì đây là một cái gương phép, là gương không thể chiếu được hình người. Tống tiên sinh, anh cũng đừng căng thẳng quá, không phải chỉ có mình anh mới xảy ra việc này. - Dương Tử Mi giải thích.
- Vậy sao có thể chiếu thấy em chứ? - Tống Huyền chĩa gương vào cô nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì em là vu bà đó.
Dương Tử Mi nhe răng nói:
- Cái gương quỷ dị này không thể chiếu được giống người bình thường, anh có thấy ghi chép nào liên quan không?
Tống Huyền lại nhìn chiếc gương trong tay một lần nữa:
- Anh chưa bao giờ đọc được bất cứ quyển sách nào nói về gương không thể chiếu được hình người cả. Nhưng kỳ quái là anh cứ có cảm giác cái gương này rất quen, hình như gặp qua ở đâu rồi.
- À, là cùng với bộ giáp kia, bức tranh vẽ một người giống bạn trai em có đeo cái gương rất giống cái này. Em cũng đã đối chiếu qua rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...