Nhìn gương mặt mẹ mình dữ tợn rít gào, Nhị Nha sợ tới mức không ngừng lui về phía sau:
- Mẹ à, con...
- Con nói, mau nói cho mọi người biết con không có, là bọn họ vu oan cho con. - Lương Quế Hoa nắm áo Nhị Nha, thở hổn hển kêu lên.
Nhị Nha sợ hãi cúi đầu không nói lời nào.
- Con không nói đúng không! Vậy thì mẹ sẽ bắt con phải nói!
Lương Quế Hoa tức giận đẩy con gái…
Nhị Nha lảo đảo một chút sau đó té lăn trên đất, chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên quặn đau, sắc mặt vừa tái nhợt, khóc nói:
- Mẹ ơi, bụng con đau quá.
- Máu... - Có một cô gái kinh hãi kêu to.
Lương Quế Hoa nhìn xuống dưới chân con gái, chỉ thấy ống quần dính đầy máu tươi, con gái mình thì đau đớn đến mức sắc mặt tái nhợt.
Bà bị dọa đến choáng váng.
Vậy là con gái mình thật sự mang thai.
Dương Tử Mi không thèm đôi co với Lương Quế Hoa, vội vàng cầm ngân châm đi tới, muốn cứu chữa cho Nhị Nha.
- Mày muốn làm gì? Đừng đụng vào con gái tao! Đều tại mày hại nó!
Lương Quế Hoa thấy Dương Tử Mi đi tới thì muốn kéo quần áo Nhị Nha lên, bộ dạng đang thất thần bỗng khôi phục lại tỉnh táo, dùng sức định đẩy Dương Tử Mi ra.
Ngân châm trên tay Dương Tử Mi vừa động, đã đâm vào huyệt động và á huyệt bà ta, tránh cho bà ta lại tới quấy rầy.
Cô mau chóng cầm máu cho Nhị Nha, phát hiện thai nhi đã không giữ được, sau đó lập tức dùng ngân châm lấy phôi thai còn chưa thành hình thành dạng kia ra ngoài, cuối cùng bổ sung nguyên khí cho Nhị Nha.
Cái này còn tốt hơn so với việc truyền nước biển gấp trăm lần.
Lương Quế Hoa không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, cực kỳ kinh hãi trước động tác của Dương Tử Mi. Thấy máu đang chảy của con gái mình dần ngưng lại, nét mặt tái nhợt thống khổ cũng khôi phục chút hồng hào, tựa hồ đã giảm bớt, bà cũng thở nhẹ một hơi.
Đảm bảo Nhị Nha không còn nguy hiểm nữa, cô giải huyệt vị cho Lương Quế Hoa:
- Nếu không muốn con gái bà vì sảy thai mà sau này để lại di chứng thì mau chóng đưa em nó đến bệnh viện tĩnh dưỡng.
- Mày…
Lương Quế Hoa lại muốn nhảy dựng lên mắng Dương Tử Mi, nhưng thấy trên người con gái toàn máu là máu nên cũng không thèm chấp nữa, vội vàng ôm lấy Nhị Nha chạy đến bệnh viện.
Sự việc ầm ĩ này, cũng tạm thời dừng lại.
- Nữu Nữu, cháu còn biết châm cứu?
Trưởng thôn đã từng gặp qua thầy trung y dùng ngân châm để cứu người, vừa rồi thấy bộ dáng trầm ổn có lực của Dương Tử Mi lúc thể hiện châm cứu, hơn nữa sắc mặt của Nhị Nha cũng từ tái nhợt trở nên hồng nhuận một cách thần kỳ, ông nhịn không được tò mò hỏi.
- Trưởng thôn, lúc trước cháu ấy có châm cứu cho anh họ của tôi, nghe nói bệnh tật cũng sắp chữa khỏi. - Hoàng Anh Kỳ ở một bên lên tiếng nói.
Hai mắt trưởng thôn phát sáng:
- Nữu Nữu, có thể châm cứu giúp bác không?
Dương Tử Mi cười khổ:
- Trưởng thôn, thân thể bác không có vấn đề gì, không gấp! Cháu đang vội, phải phá giải Phong Thủy cục trước, đợi lần sau bác đến thành phố A tìm cháu, cháu sẽ châm cứu giúp bác.
- Được... được... được! Vậy cháu đi giải quyết trước đi.
Trưởng thôn vội vàng nói:
- Nhưng còn thiếu một người, có lẽ phải ra ngoài thôn tìm, cũng không biết mấy cháu gái ngoài thôn có đồng ý đến đây không nữa.
- Thôi bỏ đi, thêm cháu vào là được.
Trải qua việc Lương Quế Hoa nháo loạn, thời gian cũng qua nửa giờ đồng hồ rồi, cô thật sự không có thời gian đợi bác ấy đi tìm một cô gái đến đây.
Mình dù sao cũng được xem là thân trinh nữ, lại còn thuộc cực âm, rất thích hợp dùng làm Thanh Thủy cục.
- Vậy thì tốt quá, cháu đã giúp làm phép, bây giờ còn dùng đến máu trân quý của cháu nữa, thôn Hoàng chúng ta nợ cháu nhiều quá rồi. - Trưởng thôn cao hứng nói.
- Quả thật là nợ mình nhiều lắm, báo hại mình thiếu mất một ngày ở cạnh Long Trục Thiên.
Dương Tử Mi nghĩ thầm trong bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...