- Vậy cô gái này là? - Hoàng Anh Kỳ nhìn Sadako hỏi.
- Bạn của Nữu Nữu, cháu ấy cùng đi đến đây. - Hoàng Tú Lệ giải thích.
Sadako hơi gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi Hoàng Anh Kỳ.
- Anh Kỳ, anh cả, anh hai và anh ba của tôi có nhà không? - Nghĩ lại cảnh năm năm trước mình bị anh em ruột hắt hủi, Hoàng Tú Lệ có chút khẩn trương.
- Vâng, anh cả vốn dĩ ra ngoài làm ăn, gần đây có thể làm ăn không thuận lợi, anh ấy về nhà rồi, anh hai chắc là đi tìm nước tưới ruộng, anh ba chắc ở nhà.
Hoàng Anh Kỳ mặt đầy chờ mong nói:
- Chị, bây giờ chị cùng Nữu Nữu đến nhà em nghỉ ngơi trước đã, sau đó hãy đi tìm các anh họ sau.
Hoàng Tú Lệ nghĩ cũng đúng, bảo Dương Tử Mi và Sadako đi theo.
Dương Tử Mi không hề muốn đi đến nhà cậu, cho nên rất vui vẻ đến nhà Hoàng Anh Kỳ tạm nghỉ ngơi một chút. Sau đó cô và Sadako sẽ cùng đi tìm nguyên nhân thôn này bị hạn hán.
Khi vào nhà Hoàng Anh Kỳ, vợ ông ấy cũng đón tiếp vô cùng nhiệt tình.
Dương Tử Mi vì muốn vội vã trở về, nên đứng dậy nói với Hoàng Anh Kỳ muốn ra ngoài xem tình trạng phong thủy của thôn.
Hoàng Anh Kỳ đề xuất muốn đi cùng.
Dương Tử Mi cũng không từ chối, cùng với Sadako và Hoàng Anh Kỳ ra ngoài đi lại quanh thôn.
Đứng trên một triền núi nhỏ sau thôn, cô mở thiên nhãn ra quan sát phía trên thôn Hoàng, phát hiện khí tức ở đây khác với những chỗ khác, có một cỗ khí lưu như hỏa diễm quấn quanh thôn.
Khó trách thôn Hoàng trong thời gian dài không có mưa dẫn đến hạn hán.
Theo lí mà nói, hiện tượng này cũng không nói ra được nguyên nhân gây ra hạn hán. Cô quan sát rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân của hỏa diễm, có vẻ như nó được năm phương vị tạo thành, mà trung tâm của hỏa diễm lại chỉ phía dưới.
Một đứa trẻ bỗng nhiên chạy tới, lo lắng nói với Hoàng Anh Kỳ:
- Thiết Trụ nhà chú bị cháy cả người rồi, chú mau đi xem xem.
- Cái gì?
Hoàng Anh Kỳ căng thẳng kêu lên, Thiết Trụ là con một của ông ta, năm ngoái nó vừa phải băng bó, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện:
- Thiết Trụ đang ở đâu, sao lại bị cháy được?
- Ở sườn dốc Đầu Trâu bên kia. Mấy đứa bọn cháu đang đào đá chơi trò chơi, đột nhiên không hiểu vì sao tay cậu ấy lại bắt lửa...
Cậu bé còn chưa nói xong, Hoàng Anh Kỳ đã chạy vội đi.
Dương Tử Mi và Sadako đuổi theo.
Đi đến sườn dốc Đầu Trâu, trên thảm cỏ có đứa bé đang kêu rên lăn lộn, chính là con trai Thiết Trụ của Hoàng Anh Kỳ.
Hoàng Anh Kỳ lo lắng ôm lấy Thiết Trụ, định chạy đến bệnh viện. Nhưng Dương Tử Mi phát hiện chỗ bị bỏng của Thiết Trụ không giống với vết bỏng thông thường mà giống như bị Minh Hoả thiêu đốt, vội vàng ngăn cản ông ta.
- Nữu Nữu, vết thương của Thiết Trụ cần phải xử lí gấp, cậu phải đưa nó đến bệnh viện trước, cháu đợi chút nhé. - Hoàng Anh Kỳ nôn nóng nói.
- Cậu, để cháu chữa cho Thiết Trụ. Nó không phải do lửa thông thường làm bỏng, mà là do Minh Hoả. Cho dù đến bện viện, cũng không giải quyết được.
Dương Tử Mi giải thích:
- Mau để cháu xem nào, hơn nữa, cháu cũng hiểu y thuật.
Hoàng Anh Kỳ bán tín bán nghi đặt Thiết Trụ xuống đất.
Dương Tử Mi lấy ra ngân châm, đâm vào huyệt giảm đau của Thiết Trụ, xem xét cánh tay cậu bé.
Cả cánh tay bị thiêu cháy đen thui, nhưng lại không có bọt. Hơn nữa, dường như còn có âm sát khí quấn quanh.
Thật sự là Minh Hoả thiêu đốt, nếu như không làm phép loại bỏ, vết bỏng sẽ lan ra toàn thân, tim phổi cũng sẽ cháy đen mà chết.
May mà đúng lúc gặp mình.
Đối phó với vết bỏng do Minh Hoả gây ra là pháp thuật cơ bản của Đạo môn.
Bởi vì nguyên khí hao tổn, Dương Tử Mi cũng không tiện tiêu hao nhiều nguyên khí làm phép. Cô lấy ra bút lông Chu Sa và giấy vàng, nhanh chóng vẽ một câu thần chú, rồi dán trên cánh tay Thiết Trụ. Sau đó lẩm bẩm niệm chú, ngón tay không ngừng biến hóa.
Hoàng Anh Kỳ có chút căng thẳng, phương pháp của Dương Tử Mi có thể chữa khỏi vết thương của con trai mình hay không, ngộ nhỡ chậm trễ điều trị, thì không biết thế nào cho tốt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...