Lúc trước, mỗi lần Long Trục Thiên trở lại đều xuất quỷ nhập thần. Lần này, có thể biết hành trình của anh, Dương Tử Mi chọn một chiếc váy màu lam chưa từng mặc lần nào, để phối hợp với mái tóc dài màu lam của cô, khiến cô trông đặc biệt thanh nhã.
Lúc bình thường, cô cũng không quá chú ý việc trang điểm, chỉ tùy ý buộc tóc, Sadako đưa cô cái gì thì mặc cái đó, không quá cầu kỳ.
Tục ngữ có nói: Kẻ sĩ sẵn sàng chết cho tri kỷ, người đàn bà vì kẻ làm vui lòng mình mà trang điểm.
Long Trục Thiên sắp trở lại, cô muốn anh nhìn thấy vẻ xinh đẹp của mình.
Bởi vì chịu nội thương nên sắc mặt tái nhợt, cô sai Sadako trang điểm chút phấn hồng, bôi son môi, che giấu trạng thái nguyên khí thương tổn.
Trong khi cô tràn đầy vui sướng chờ Long Trục Thiên trở về thì Dương Thanh bố cô đột nhiên tới.
Khi Dương Thanh nhìn thấy mái tóc màu băng lam của cô, tức giận run người:
- Nữu Nữu, con làm gì vậy? Tuổi còn nhỏ mà học người ta nhuộm tóc ư? Lại còn nhuộm thành màu này, con muốn bố tức chết à!
Dương Tử Mi sợ bố lo lắng, lại không thể giải thích rằng mái tóc mình này do bị nội thương tạo ra, chỉ đành cam chịu là mình nhuộm tóc, mặc bố quở trách.
Dương Thanh quở trách vài câu, sau đó thở dài một hơi nói:
- Nữu Nữu, bố cũng biết con đã trưởng thành, bố không quản được con nữa. Nhưng bố hi vọng con không giống người ta, chạy theo trào lưu gì đó, rồi làm những việc trái luân thường đạo lí.
- Vâng ạ!
Dương Tử Mi nhu thuận gật đầu, sau đó hỏi:
- Sao bố lại tới đây? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?
- Không phải, trong nhà không có chuyện, mà là bên nhà ngoại con có người đến tìm, muốn nhờ con đến thôn họ xem phong thủy.
Dương Thanh cười khổ nói:
- Cái danh tiếng thầy tướng này của con đã truyền tới nhà bà ngoại con rồi, haizz, đây là…
- Xem phong thủy?
Trong trí nhớ của Dương Tử Mi, năm cô ba tuổi thì bà ngoại đã mất. Bà ngoại sinh được ba người con trai và một người con gái. Nhưng bọn họ đều vô cùng hám lợi, khinh thường Dương Thanh nghèo khó. Mỗi lần Hoàng Tú Lệ đưa chồng con về thăm nhà mẹ đẻ đều bị cười nhạo, vì vậy cũng rất ít khi quay về.
- Ừ, lần này cậu họ con đến đây, anh ta nói xung quanh thôn họ đã hơn mười năm không có mưa. Kì quái là những nơi khác đều có mưa, nhưng khi cơn mưa vừa đến bên cây cầu nối liền với thôn thì ngừng lại. Lúc nào cũng là một bên thì mưa, một bên thì nắng, vô cùng quỷ dị. Hiện tượng này đã kéo dài hơn mười năm rồi, cây cối trong thôn đều chết sạch, hoa màu phải trồng ở ngoài thôn, người trong thôn khổ không thể tả. Không biết họ nghe từ đâu biết con biết xem phong thủy, liền bảo cậu họ con qua tìm bố, hi vọng con có thể đến thôn đó xem một chuyến, xem xem có thể tìm ra vấn đề không.
Dương Thanh giải thích nói.
Cách một cây cầu, một bên đổ mưa, một bên lại mãi không có mưa?
Không ngờ còn có chuyện này.
Nếu không ngoài ý muốn, chắc chắn phong thủy chỗ đó có vấn đề.
Nhưng lúc này cô không rảnh, cô muốn đợi Long Trục Thiên trở về, phải trông coi sư phụ không thể rời đi.
- Bố, mấy ngày nay con có chuyện, sư phụ con ngã bệnh, con không thể ra ngoài. Bố nói với cậu họ chờ con có thời gian rảnh nhất định sẽ qua xem, xin họ đợi một chút.
Dương Tử Mi giải thích.
- Đạo trưởng Ngọc Thanh ngã bệnh? Để bố vào thăm.
Dương Thanh vừa tôn kính vừa cảm kích đạo trưởng Ngọc Thanh. Ông biết, nếu không có Ngọc Thanh, thì con gái mình cũng không có ngày hôm nay. Bởi vậy, vừa nghe nói ông bị bệnh, lập tức nôn nóng muốn vào thăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...