Dương Tử Mi làm theo các cụ bảo, giơ cổ tay ra cắn một miếng, có cảm giác đau, vết răng cắn đỏ đỏ cũng hiện rõ ràng lên cổ tay trắng nõn của cô.
Cô sờ sờ những vật trên người, vẫn nguyên hình dạng như cũ.
- Theo lí mà nói, bản thân mình không trong trạng thái hư không.
- Vậy tại sao người say vừa nãy có thể đi xuyên qua cơ thể mình được?
Cô quay lại nhìn người say, anh ta vẫn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
Cô đi theo sau anh ta, muốn theo anh ta đi ra khỏi quỷ đả tường này…
Cô cứ đi theo, đi theo, nhưng người say kia dần dần biến mất ở trong ngõ nhỏ, còn cô thì vẫn như vậy trở về chỗ con đường có ngọn đèn.
Dương Tử Mi thử dùng mọi loại phù chú pháp thuật, để có thể ra khỏi đây.
Nhưng không được, mọi phù chú gần như đều không có tác dụng ở nơi này.
Cô biết, đây tuyệt đối không phải là quỷ đả tường đơn giản nữa.
Cô không muốn phí công đi qua đi lại nữa, đứng thẳng người dựa vào cột đèn, vô lực ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngón tay theo thói quen sờ sờ tấm thẻ bài gỗ đào.
Nếu như cả đời cô cũng không ra ngoài được, cô nên làm thế nào cho phải?
- Trục Thiên…
Cô nhìn về tấm thẻ bài gỗ đào màu đen trầm, lẩm bẩm nói:
- Em phải làm thế nào đây?
Tấm thẻ gỗ đào đột nhiên lóe lên một vệt ánh sáng màu xanh, nhưng rất nhanh lại trở về màu đen trầm vốn có của nó.
Hai mắt Dương Tử Mi lóe sáng lên, rồi cũng tối dần ngay sau đó.
Cô lấy túi bách bảo của mình ra, lấy từng cái từng cái bảo vật ra ngoài.
Sau khi lấy tháp sắt nhỏ ra, cô phát hiện nó đã mất đi toàn bộ linh khí thường ngày, giờ đây nó không khác đồ vật thông thường là bao, phỏng chừng ở cái nơi quái dị này nó cũng bị mất đi hiệu lực.
Cô cầm cái chuông lên lắc, cái chuông này chỉ có sư phụ với Sadako mới có thể phá vỡ, nhưng cô không nghe thấy tiếng chuông nào hết.
Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ra sức lắc thêm mấy lần nữa, nhưng một tiếng chuông cũng không nghe thấy, cho dù là một âm thanh rất nhỏ thôi cũng chẳng nghe ra.
Cô lấy ra bảy viên đá thủy tinh, bày Tụ Linh trận trên mặt đất, quả nhiên, vẫn không có được bất cứ linh khí nào xuất hiện.
Cô bắt đầu rõ ràng, có vẻ như mình không cẩn thận đã rơi vào một không gian hoàn toàn khác.
- Bây giờ mình đang bị nhốt ở một không gian thứ nguyên kỳ dị.
- Ở cái không gian này mình căn bản không thể dựa vào bất cứ pháp thuật nào đã được học để phá giải.
Cô khó chịu lấy ra cái hộp gỗ ngũ mang tinh đã được lắp đặt bản đồ, nhìn viên ngũ mang tinh kia, cô đột nhiên nhớ đến phá tự phá giải nó mà sư phụ đã dạy cho cô.
Sau đó, cô lấy chu sa và bút lông từ trong túi ra, ngưng tụ thần khí, viết vào hư không từng chữ từng chữ pháp tự rất lớn.
Không có tác dụng.
Xem ra thuật Âm Dương của Nhật Bản cũng không thể phá giải được cái không gian này.
- Tiểu sư điệt…
Sư thúc đang ở đối diện cột đèn lại tiếp tục vẫy tay với cô.
Dương Tử Mi vẫn ngoan tâm cầm cây bút trên tay, cố vẽ ra Phá Hồn chú.
Lần này thế mà lại có hiệu quả!
Đột nhiên không thấy sư thúc nữa.
Cột đèn đường trước mặt cũng không thấy nữa.
Chỉ thấy ở phía trước không xa xuất hiện một con mèo đen đang nằm cuộn mình, đôi mắt to màu xanh đen đang nhìn cô, phảng phất như có thể nhìn thấu linh hồn cô.
Trên đời này, Dương Tử Mi cảm thấy đôi mắt của mèo tinh là đáng sợ nhất. Giống như quỷ linh vậy, ẩn chứa linh lực mà người ta không đoán ra được.
Có điều, thời khăc này cô không sợ hãi, cuối cùng cũng có một sinh vật sống bị nhốt cùng trong không gian này, làm cho cô có cảm giác mình tìm được đồng đội vậy.
- Meo.
Con mèo đen kêu lên, trong cái ngõ nhỏ tĩnh lặng này, âm thanh của nó vô cùng trong trẻo và đặc biệt vang vang…
Dương Tử Mi thử đến gần nó.
Mèo đen cũng đứng dậy, đi về phía cô…
Một người một mèo gặp nhau.
Dương Tử Mi cảm giác được tiếng hít thở của con mèo trước mặt, cô nhìn vào đôi mắt to đen đang sáng lên, những lo sợ nghi hoặc kia đột nhiên không còn, tâm tình cô cũng được trấn an trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...