Cha, con không còn là trẻ con nữa, con cũng hiểu được thế nào là chừng mực, con hy vọng cha sẽ không trách mắng, chỉ trích con vì chuyện này, được không cha?
Dương Tử Mi cầu khẩn nói.
Thật ra thì cô cũng không sợ cha sẽ mắng mình, cô chỉ sợ ông ấy sẽ vì chuyện của cô mà đau lòng, thất vọng, hao tổn tinh thần.
Dương Thanh nhìn cô, một lát sau, ông mới thở dài một cái rồi nói:
- Nữu Nữu, bây con mới mười lăm tuổi, mười lăm tuổi thì hiểu gì chứ? Con đừng để bị người ta lừa gạt tình cảm.
- Cha, con tin tưởng anh ấy.
Vừa nghĩ đến Long Trục Thiên, Dương Tử Mi lại cảm thấy lòng mình như mềm nhũn.
- Haiz!
Dương Thanh thở dài:
- Từ nhỏ con đã là một đứa nhỏ có chủ kiến, cha cũng không quản được con nhiều như vậy nữa. Nhưng chuyện tìm bạn trai, cha không thể để mặc con tự phát triển tiếp được. Con dẫn chàng trai kia về nhà cho cha xem rốt cuộc đó có phải là người đáng tin hay không. Nếu thật sự đáng tin thì cha sẽ theo ý con, chỉ cần con không làm ra chuyện gì thuần phong bại tục là được.
- Cha, anh ấy lên thủ đô làm việc rồi, chờ khi nào anh ấy về con nhất định sẽ dẫn anh ấy về cho cha gặp, có được không?
- Lên thủ đô làm việc? Ý con là bạn trai con không phải là đứa con nít mười mấy tuổi như con sao?
Dương Thanh hỏi với vẻ nghi hoặc.
- Vâng ạ, anh ấy hai mươi lăm tuổi rồi.
- Hai mươi lăm? Lớn như vậy sao? Nữu Nữu, con mới chỉ mười lăm tuổi, hai đứa chênh nhau tận mười tuổi, chuyện này sao có thể được chứ?
Dương Thanh nói với cô bằng giọng thấm thía:
- Chờ đến khi con tốt nghiệp đại học là hai mươi lăm tuổi thì cậu ta cũng ba mươi lăm tuổi rồi, con thật sự muốn ở bên cạnh một người đàn ông lớn tuổi như thế sao?
- Cha, cha với mẹ cũng chênh nhau bảy tuổi, con với anh ấy kém nhau mười tuổi có là gì chứ? Con biết anh ấy từ hồi năm tuổi rồi, tình cảm giữa bọn con sẽ không thay đổi chỉ vì vấn đề khác biệt về tuổi tác đâu, cha cứ yên tâm đi.
Dương Tử Mi cười nói.
- Không nhìn thấy cậu ta cha vẫn không thể yên tâm nổi.
Dương Thanh quan sát cô hồi lâu rồi hỏi:
- Có phải con ở chung với cậu ta giống như lời ông nội nói không?
Khuôn mặt của Dương Tử Mi bỗng chốc đỏ lên.
Quả thực bọn họ ở chung với nhau, thậm chí còn nằm cùng giường, nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn hoàn toàn trong sạch.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói với cha được.
Vì thế cô chỉ đành nói dối:
- Cha, cha cũng biết đấy, con vẫn luôn ở cùng với sư phụ và sư thúc. Những lời đó chẳng qua chỉ là do ông nội thuận miệng bịa ra, chứ thật ra ông chỉ nhìn thấy bọn con đi dạo phố với nhau thôi.
- Ừ, cha tin rằng đạo trưởng Ngọc Thanh cũng sẽ không để mặc con làm chuyện xằng bậy.
Vừa nghe cô nhắc đến đạo trưởng Ngọc Thanh, Dương Thanh lập tức cảm thấy yên lòng hơn, ông hỏi với vẻ ân cần:
- Bây giờ sức khỏe đạo trưởng sao rồi? Không phải trước đây con nói ông ấy sắp gặp đại hạn sao?
Vừa nghĩ tới sự quái dị của sư phụ, trái tim của Dương Tử Mi lập tức đau nhói.
Cô rất sợ sư phụ mình sẽ bị cái hồn phách màu đen đó hành hạ, phải chịu khổ sở trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình.
Thật hy vọng đó chỉ là hiện tượng xuất hiện khi đại hạn đến thôi.
Cùng cha đi ra khỏi phòng, nhìn thấy ông nội, Dương Tử Mi không nhịn được mà cảm thấy tức giận. Nhưng gia hòa vạn sự hưng, để không khiến bà nội và cha mẹ có thêm phiền phức, cô cũng chỉ đành nhịn xuống.
- Bà nội, mẹ, con về nhà đây. Khoảng mười ngày sau nhà ở bên đó sẽ xây xong, cha mẹ chuẩn bị một chút nhé.
- Chị, chúng ta sắp được ở nhà mới rồi sao?
Dương Tử Hi hưng phấn, kéo lấy tay Dương Tử Mi hú hét ầm ĩ:
- Chị, em thích chỗ chị ở lắm, giống hệt vương phủ trong ti vi ấy. Hay là tối nay em ngủ chung với chị có được không? Lâu lắm rồi em không được ngủ chung với chị.
Mặc dù Dương Tử Mi cũng rất muốn ngủ chung với em gái, nhưng không thể.
Khí tức trên người cô không phải là thứ mà Dương Tử Hi có thể chịu đựng nổi. Nhà cô cũng không thích hợp cho một cô bé như Tử Hi ở lại dù chỉ một đêm.
Cô không thể làm gì khác hơn ngoài từ chối.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Tử Hi tràn đầy vẻ thất vọng, nhưng cô bé cũng không nói gì nhiều mà chỉ ngoan ngoãn ôm chặt chị mình một cái.
Người thân ở ngay trước mặt nhưng lại chỉ có thể xa cách.
Nghĩ đến đây, trái tim Dương Tử Mi run lên từng cơn đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...