Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Dương Tử Mi đưa Tưởng Tử Lương đi thẳng vào hậu viện.
Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử đang uống trà trò chuyện dưới tàng cây.
Tưởng Tử Lương vừa nhìn thấy Ngọc Thanh thì dáng vẻ bỗng trở nên kích động hệt như đứa con nhìn thấy cha mẹ mất tích nhiều năm. Anh đưa những thứ trong tay cho La Anh Hào rồi bước vội tới, quỳ xuống trước mặt Ngọc Thanh, dập đầu ba cái:
- Tổ gia, Tử Lương bái kiến người.
Ngọc Thanh thản nhiên không đổi sắc mặt, thong thả dùng nắp chén gạn bọt trà, cúi đầu uống một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Đứng lên đi.
- Tạ ơn tổ gia!
Tưởng Tử Lương đứng lên, kính cẩn ngoan ngoãn đứng trước mặt Ngọc Thanh, dáng vẻ như cúi đầu chờ lệnh.
- Gặp sư phụ con chưa?
Ngọc Thanh nhìn anh rồi hỏi.
- Thưa tổ gia, con đã gặp ở ngoài cửa rồi ạ.
Tưởng Tử Lương trả lời với giọng nói vang dội.
Dù là lần trước gọi điện trong phòng tạm giam hay là lần này, Dương Tử Mi đều cảm thấy thái độ Ngọc Thanh đối với Tưởng Tử Lương không tốt lắm, không hề giống như tác phong khi ông đối xử với mọi người.
Cô cảm thấy giữa sư phụ và Tưởng Tử Lương chắc chắn có quan hệ nào đó, nếu không thì đâu thể như vậy được.
- Nếu đến đây rồi thì cũng chuẩn bị lễ bái sư chính thức đi!
Ngọc Thanh đặt chén trà xuống, nhìn Dương Tử Mi rồi nói:
- Nữu Nữu, con chuẩn bị lễ bái sư đi.
- Lễ... bái... sư ấy ạ?
Đầu lưỡi Dương Tử Mi hơi thắt lại:
- Không cần đâu, cứ biết anh ta là đồ đệ của con là được rồi.
- Tiểu sư điệt à, chúng ta là danh môn chính phái, không thể thiếu nghi thức bái sư được. Lễ này còn là để thông báo cho tổ sư gia rằng mình đã thu đệ tử.
Ngọc Chân Tử ở bên cạnh nói.
Dương Tử Mi toát mồ hôi hột nhìn Tưởng Tử Lương.
Trước kia Dương Tử Mi đã làm lễ bái sư chính thức với Ngọc Thanh, tuy rằng quá trình không rườm rà nhưng lại rất trịnh trọng.
Quan trọng là đồ đệ còn phải hành lễ ba quỳ chín lạy với sư phụ kia.
Chuyện này...
Cô lo là mình không đỡ nổi.
- Tổ gia, Tử Lương đồng ý làm lễ bái sư.
Tưởng Tử Lương nói.
- Ừm, chỉ khi chính thức làm lễ bái sư thì con mới được coi là đệ tử đời thứ 109 của Huyền Môn đạo môn chúng ta.
Ngọc Thanh hơi gật đầu:
- Cũng chỉ khi làm thế con mới có cơ hội chính thức được sư phụ đích thân chỉ bảo.
- Vâng, tổ gia.
Tưởng Tử Lương đáp.
Cho dù tâm lý của Dương Tử Mi có mâu thuẫn nhưng thu nhận đồ đệ là kết cục đã được định sẵn, cho nên cũng chỉ có thể cử hành nghi thức bái sư.
Thu nhận đồ đệ, lập người kế thừa để giúp cho đạo môn có thể tiếp tục truyền thừa cũng là trách nhiệm của cô.
Sau khi chọn giờ xong, nghi thức bái sư chính thức bắt đầu.
Ngọc Thanh, Ngọc Chân Tử và Dương Tử Mi ngồi ngay ngắn trước bức họa của tổ sư gia.
Tưởng Tử Lương thay một bộ đạo bào mới tinh đã được chuẩn bị từ trước.
Nhìn Tưởng Tử Lương mặc đạo bào, Dương Tử Mi buồn cười lắm nhưng không dám cười lên, đành phải nhịn đến nội thương. Còn La Anh Hào ở bên ngoài thì đã sớm chạy đi xa rồi ôm bụng cười lăn cười bò.
Tưởng Tử Lương lại nghiêm túc vô cùng, chẳng hề cảm thấy mình mặc đạo bào thì có gì không ổn. Anh dập đầu hành lễ với bức họa của tổ sư gia, Ngọc Thanh, Ngọc Chân Tử, sau đó tới lượt Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi căng thẳng nhìn Tưởng Tử Lương đứng trước mặt mình, nghĩ thầm chắc anh ta chỉ tùy tiện hành cái lễ nhỏ với mình thôi. Nào ngờ Tưởng Tử Lương chẳng hề do dự quỳ xuống trước mặt cô, dập đầu ba cái, sau đó tót một ly trà đưa cho cô với vẻ thành kính:
- Sư phụ, đệ tử Tưởng Tử Lương, sau này nhất định sẽ thành tâm tẫn hiếu, cố gắng luyện công, làm rạng danh đạo môn ta...
Dương Tử Mi toát mồ hôi nhận lấy chén trà, uống một hớp, rồi lấy một chiếc hồ lô ngọc trang sức chứa đựng cát khí rất lớn đưa cho Tưởng Tử Lương, coi như tín vật mà sư phụ tặng cho đồ đệ.
Tưởng Tử Lương vui vẻ nhận lấy rồi lại dập đầu nói cảm ơn.
Nghi thức bái sư hoàn tất, Dương Tử Mi đã căng thẳng và hồi hộp đến mức mồ hôi ướt đầm cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...