Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Mười hai cái xác đứng lên đi lại mà súng ống không thể bắn hạ, vậy chỉ có thể nói những cái xác ấy đã bị khống chế rồi!
Mười hai cái xác!
Thanh Vân chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi!
Có phải mười một cái xác còn lại đã bị đào thải trong quá trình chế tác nhân cổ rồi không?
Hay không trở thành nhân cổ, mà biến thành xác sống hết rồi?
Nghĩ đến khả năng có người đang thao túng hơn mười cái xác sống là Dương Tử Mi lạnh ngắt sống lưng.
- Đúng rồi Tử Mi, thiếu soái Tưởng sắp tới thành phố A, hôm nay em không đi đâu chứ? Chờ anh đi cùng anh ấy tới thành phố A gặp em nhé.
La Anh Hào bỗng nhiên cười với vẻ xấu xa.
Dương Tử Mi đổ mồ hồi:
- Sao mà đến nhanh thế?
- Nhanh gì? Chẳng nhanh gì hết, anh mong được thấy cảnh anh ta gặp em lắm đấy, ha ha.
La Anh Hào cười phá lên:
- Chắc chắn là cảnh đó sẽ vui lắm. Nếu lúc đó mà anh không nhịn được cười, thiếu soái Tưởng muốn xử lý anh thì sư phụ như em phải bảo vệ an toàn cho anh đấy.
Dương Tử Mi lại toát mồ hôi hột:
- Anh đang nói chuyện đùa đấy à?
- Há há, không dám không dám, chỉ là anh mới nghĩ mà đã thấy buồn cười rồi thôi.
La Anh Hào nhanh chóng cúp máy rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Cười gì đấy?
Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm bỗng vang lên ngoài cửa.
La Anh Hào giật này mình, quay ra thì thấy người đàn ông đẹp trai lai láng mặc quân phục ở cửa, bèn vội vàng đứng thẳng rồi hành quân lễ:
- Chào thiếu soái Tưởng!
- Ừm.
Tưởng Tử Lương quét đôi mắt hổ nhìn mặt La Anh Hào một cái:
- Bây giờ lập tức đưa tôi đến thành phố A, tôi phải đến thăm tổ gia.
La Anh Hào bị anh ta lườm một cái thì cảm thấy như có hàng trăm người đang cầm súng chĩa vào mình vậy.
- Đi ngay bây giờ sao?
- Đúng, đi ngay lập tức.
- Tôi vừa nói chuyện với Tử...
La Anh Hào vốn định nói là Tử My, nhưng thấy cách gọi ấy ngang hàng quá nên vội vàng đổi từ:
-... với sư phụ anh. Hình như cô ấy đang đi dạo phố.
- Đến thành phố A, bây giờ tôi muốn gặp tổ gia trước.
Tưởng Tử Lương mặt không đổi sắc nói.
- Vâng, tôi đi chuẩn bị xe.
La Anh Hào vội vàng đi ra ngoài, lái con Land Rover quân dụng của anh ta tới.
Tưởng Tử Lương lên xe, ngồi trên ghế phó lái.
- Đúng rồi, thiếu soái Tưởng, suýt nữa thì tôi quên báo với anh chuyện này.
La Anh Hào đột nhiên nhớ tới việc Dương Tử Mi nói muốn mua xe và làm giấy phép lái xe.
- Nói!
Tưởng Tử Lương khép hờ mắt nói.
- Sư phụ anh muốn mua một chiếc xe.
La Anh Hào nghiêng mặt sang nhìn Tưởng Tử Lương:
- Tôi đề nghị cô ấy mua Land Rover, cũng bảo cô ấy nhờ anh làm giúp biển số xe quân dụng và làm giả giấy phép lái xe luôn.
Tưởng Tử Lương mở to đôi mắt, giọng điệu đanh lại:
- Cậu muốn cô ấy làm trái pháp luật sao?
- Không dám.
La Anh Hào vội rụt cổ:
- Vì cô ấy là sư phụ anh nên tôi nghĩ có thể đặc cách một chút.
Tưởng Tử Lương nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
La Anh Hào dè dặt nhìn mặt anh ta, cảm thấy hơi hơi hối hận vì ngày đó đã mụ mị đầu óc mà chém gió với Dương Tử Mi.
...
Dương Tử Mi đẩy Tiểu Thiên đến khu đồ dùng trẻ con mua một ít đồ đạc cho em bé, thi thoảng lại rung chiếc chuông nhỏ xem người qua đường có ai phản ứng bất thường không.
Chẳng ai phản ứng gì cả.
Nghĩ đến phản ứng bất thường của sư phụ, tâm trạng cô lại càng thêm nặng nề.
Thật lo sư phụ có chuyện gì quá.
- Tiểu Thiên, em nói xem liệu sư phụ có bị tà khí gì xâm nhập hay không?
Dương Tử Mi hỏi Tiểu Thiên.
- Chắc cú luôn.
Tiểu Thiên ngậm núm vú cao su trả lời:
- Trước kia em có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hồn phách của Ngọc Thanh đạo trưởng rất trong sạch, thế nhưng bây giờ lại mơ hồ cảm thấy ông ấy có gì đó không đúng, song lại không nói rõ được là không đúng ở đâu.
- Chị cũng thế.
Dương Tử Mi nghĩ thầm, thật sự không muốn sư phụ lớn tuổi còn gặp phải chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...