Dương Tử Mi vội vàng thả tay Long Trục Thiên ra, quay đầu lại, ngượng ngùng cười:
- Cha...
Dương Thanh nhìn cô, sau đó nhìn Hạ Muội và Long Trục Thiên:
- Bọn họ là ai vậy?
- Chào chú Dương, cháu là bạn học của Tử Mi, Hạ Muội.
Hạ Muội vội vàng cất tiếng ngọt ngào:
- Anh ấy là anh họ của cháu!
- Chào trò Hạ Muội!
Dương Thanh quen làm chủ nhiệm lớp, gặp một người học sinh giống con gái mình, không tự chủ lộ ra vẻ mặt chủ nhiệm lớp.
Dương Tử Mi nháy mắt ra hiệu với Long Trục Thiên, ý muốn anh phối hợp.
- Chào chú, cháu là Long Trục Thiên!
Đây chính là cha của Dương Tử Mi, vẻ mặt và giọng nói của Long Trục Thiên đều vô cùng cung kính.
- Chào cháu! Chú là cha của Dương Tử Mi, Dương Thanh.
Dương Thanh đánh giá Long Trục Thiên, ông cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không biết không đúng ở đâu.
Ông không thể nào ngờ được, con gái mới mười lăm tuổi của mình sẽ yêu một người con trai lớn hơn cô đến mười tuổi, do đó, cũng không nghĩ đến chuyện này.
- Cha, sao cha lại ở đây?
Để tránh xấu hổ, Dương Tử Mi cố ý nói sang chuyện khác.
- À, đi giao hàng, có người đặt bánh ngọt, cha mang tới.
Dương Thanh giơ chiếc bánh ngọt trong tay lên nói.
- Cha, cha đưa địa chỉ cho con, để con mang đi giúp cha!
Dương Tử Mi nhanh nhẹn lấy bánh ngọt trên tay Dương Thanh:
- Cha về giúp mẹ đi ạ!
- Con có rảnh không?
Dương Thanh hỏi.
- Con rảnh ạ.
- Vậy được rồi, địa chỉ đây.
Dương Thanh đưa cho cô một tờ giấy, dặn dò cô một chút rồi đi.
Nhìn cha đã đi xa, Dương Tử Mi thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha...
Thấy cô căng thẳng, Hạ Muội cười lớn:
- Còn tưởng bạn không sợ trời không sợ đất, hóa ra bạn cũng sợ cha bạn.
- Đó là chuyện bình thường.
Chỉ có yêu, mới sợ hãi.
Cô yêu cha mình, không muốn cha đau lòng vì mình, cho nên mới sợ hãi.
Cô ngẩng đầu, áy này nhìn Long Trục Thiên nói:
- Tuổi của em còn nhỏ, không thích hợp giới thiệu thân phận của anh, anh không ngại chứ?
- Anh hiểu mà.
Long Trục Thiên xoa đầu cô:
- Chúng ta đi giao bánh ngọt đi.
- Vâng!
Dương Tử Mi vui vẻ đáp, nhìn Hạ Muội:
- Hạ Muội, bạn đi đâu?
- Mình à...?
Hạ Muội chớp mắt, nghĩ nghĩ:
- Vốn định vơ vét tiền của hai người mời mình đi ăn cơm, nhưng mà, vẫn là không nên làm bóng đèn quấy rầy thế giới của hai người, mình về nhà học bài, hai người cứ đi giao bánh đi.
- Được, ngày mai gặp ở trường!
- Tử Mi, ngày mai bạn nhất định phải đến trường thi đó!
Hạ Muội dặn dò.
- Nhất định rồi!
Dương Tử Mi đáp lời.
Hạ Muội vẫy tay chào rồi đi.
Dương Tử Mi cũng không còn dám nắm tay Long Trục Thiên đi nữa, thật sự giống như lời Hạ Muội nói, thành phố A không lớn.
Hai người dựa vào địa chỉ, tìm đến chỗ người đặt bánh.
Vừa đi đến gần, không biết sao mà một cái lư hương bị ném ra, rơi ở dưới chân cô.
- Thật là, sao có thể ném đồ bừa bãi như vậy?
Dương Tử Mi nói thầm, định duỗi chân đá cái lư hương kia vào đống rác ở bên cạnh, đột nhiên phát hiện, trên lư hương phủ một tầng vật khí (*) màu vàng.
Pháp khí tốt?
Cô như nhặt được báu vật, khom người nhặt nó lên.
- Nhặt thứ rác rưởi này làm gì?
Long Trục Thiên khó hiểu.
- Ha ha, là đồ tốt.
Dương Tử Mi thổi tro bụi trên mặt lư hương, lấy khăn tay ra lau chùi, phát hiện nó được làm từ đồng thau, từ vật khí có thể đoán được, là đồng thau thời Tây Hán.
***
(*) vật khí: hơi thở, linh khí của đồ vật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...