Cảm nhận được cái ôm ấm áp của cô, trong lòng Long Trục Thiên không còn hoảng hốt nữa.
Nhưng mà, anh vẫn không nhìn thấy cô, cơ thể lại có thể cảm nhận được nhiệt độ từ da thịt của cô.
- Mi Mi, rốt cuộc là sao? Vì sao anh không nhìn thấy em?
Long Trục Thiên nôn nóng hỏi.
- Ha ha, Tiểu Thiên dạy em chú tàng hình, em đang tàng hình.
- Tàng hình?
Trong lòng Long Trục Thiên bình tĩnh lại, sau đó nổi giận đứng lên, dựa vào cảm giác, dùng lực đánh vào mông cô, lớn giọng nói:
- Em có biết, em làm anh sợ muốn chết hay không hả?
Dương Tử Mi ây da một tiếng, sờ mông, tủi thân nhìn Long Trục Thiên.
Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng mắng cô.
Nước mắt không nhịn được dâng lên.
Vẫn cho rằng mình đang tàng hình, anh không thể nhìn thấy mình tủi thân như thế nào, không nhịn nữa mà mím môi khóc.
Ngay lúc này, thuật tàng hình của cô biến mất.
Long Trục Thiên vừa kịp nhìn thấy tất cả chuyện này.
Trong lòng tê dại, cảm thấy vừa rồi mình hơi lớn tiếng, hai tay dang ra, ôm cô vào lòng:
- Xin lỗi, Mi Mi, xin lỗi...
- Không cho anh lớn tiếng với em như vậy!
Dương Tử Mi vùi đầu trong lòng anh, tủi thân nói.
- Được, sau này sẽ không bao giờ vậy nữa.
Long Trục Thiên nâng đầu cô lên, con ngươi đen thăm thẳm nhìn dâu vào mắt cô:
- Nhưng mà, sau này không cho phép em dọa anh như vậy nữa!
- Vâng ạ!
Dương Tử Mi gật đầu:
- Không làm như vậy nữa.
Khi cô vừa nói cô đã chết, cô thấy được anh lập tức vô cùng đau đớn.
Quả thật hoàn toàn là lỗi của cô.
Nếu như có một ngày nào đó anh cũng dọa cô như vậy, lòng cô cũng sẽ đau đớn không khác gì anh.
Long Trục Thiên đột nhiên cúi đầu, đôi môi cực nóng bao phủ lên đôi môi hơi lạnh của cô.
Lần này, anh không hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước như trước nữa.
Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, tiến vào trong miệng cô, giống như người đang khát đi trên sa mạc, điên cuồng, mạnh mẽ hút lấy hương thơm của cô, đuổi theo cái lưỡi đinh hương của cô.
Đầu óc Dương Tử Mi trống rỗng, hai mắt mở lớn, nhìn gương mặt của anh ở ngay trước mắt dường như quên cả thở.
Long Trục Thiên cảm nhận được cô đang căng thẳng, anh hơi buông ra, trầm giọng nói:
- Ngốc, nhắm mắt lại!
Dương Tử Mi bây giờ đã ngây ngốc, nghe lời anh nhắm hai mắt lại.
Long Trục Thiên lại ấn môi xuống, nhưng mà không có mạnh mẽ như lúc nãy, mà rất dịu dàng, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, chậm rãi đẩy mạnh đầu lưỡi vào.
Dương Tử Mi không tự chủ đáp lại.
Nhưng mà, kinh nghiệm ở mặt này của cô rất kém, không tới một phút, giống như sắp chết, không thể thở được.
Long Trục Thiên đành phải buông cô ra, nhìn gương mặt cô đỏ lên, đang thở hổn hển.
- Thật là quá ngốc!
Long Trục Thiên ôm cô vào lòng, tay vuốt lên cái lưng không ngừng phập phồng của cô, giúp cô ổn định lại cảm xúc.
Dương Tử Mi dựa vào lồng ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, có chút hỗn loạn của anh, cắn môi, trong miệng cô giống như có mật ong, rất ngọt.
Vị ngọt này, từ miệng, lan tràn đến trong lòng, làm cho hai tay cô tự nhiên ôm chặt lấy vòng eo của anh, không một kẽ hở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...