Hoắc Văn Hoa vừa rời đi, lập tức có không ít thanh niên anh tuấn mang theo mục đích đến gần Dương Tử Mi, cho dù là cố tỏ ra bảnh bao hay là cố tỏ ra phong độ thì bọn họ cũng chỉ có một mục đích, đó là dò xét thân phận và bối cảnh của cô, xem bản thân có thể hấp dẫn được cô hay không.
Đối với những người này, Dương Tử Mi chỉ cười nhạt, lịch sự đáp lại rồi lại lạnh lùng giữ khoảng cách.
Điều này càng khiến cho cô có vẻ thần bí khó lường.
- Gì, đùa gì thế, cô ta xuất thân từ danh môn à?
Trong đám người, Dương Tử Mi lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc đang cười nhạo.
Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, lại là Mộ Dung Nghiên.
Vốn tưởng rằng Mộ Dung Nghiên chuyển trường rồi thì hai người họ sẽ không còn gặp lại nữa chứ.
Nhưng không ngờ, oan gia vốn ngõ hẹp.
Mộ Dung Nghiên mặc một bộ lễ phục mỏng màu vàng, cô ta đang nói chuyện với đám bạn gái bên cạnh:
- Cô ta á hả, trước kia là bạn cùng lớp với tôi, tôi biết rõ cô ta mà.
Mọi người vừa nghe thấy câu này thì đều vểnh tai lên.
Nhất là Lam Lạc, ả vội vàng đến gần Mộ Dung Nghiên hỏi:
- Cô ta là ai vậy?
- Ha ha, mọi người đừng tâng bốc cô ta. Danh môn gì chứ? Công chúa gì chứ? Đúng là nực cười! Mười tám đời tổ tông nhà cô ta đều là nông dân, gia đình bình thường, nhưng ỷ là mình có tài tiên tri nên lừa dối mọi người thôi.
Mộ Dung Nghiên cười nhạo.
Kể từ khi cô bị buộc phải chuyển trường, cô đã hận Dương Tử Mi thấu xương rồi.
Bây giờ thì chú cô không có ở đây nên cô đã quên hết lời dặn dò của ông ấy, bắt đầu lộ ra bản tính càn rỡ, cô thấy Dương Tử Mi trở thành tiêu điểm của sự chú ý thì cảm thấy rất khó chịu.
- Thật sao?
Lam Lạc vừa nghe vậy thì cực kỳ vui sướng.
Lúc nãy nghe thấy lời nghị luận của mọi người, ả cũng ý thức được rằng lai lịch của Dương Tử Mi có thể không đơn giản, bởi vậy trong lòng có chút sợ, ả sợ sẽ bị Dương Tử Mi trả thù.
Nhưng bây giờ nghe thấy Mộ Dung Nghiên nói như vậy, lòng của ả đã bình tĩnh hơn rồi.
Thì ra cũng chỉ là một con nhỏ nhà quê mà thôi, có cái gì đâu mà phải kiêng kị?
- Tất nhiên là thật rồi, nhà cô ta có ai, ở chỗ nào, tôi đều biết rõ mười mươi.
Mộ Dung Nghiên cười nhạo, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi cười cười.
Cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đối với xuất thân của mình, cô càng không muốn giả mạo làm hậu nhân của danh môn gì đó.
Nếu Mộ Dung Nghiên đã giúp cô trình bày thì cũng tốt, cô có thể được yên tĩnh rồi, miễn cho đám người rắn rết kia tới gần, lại phải làm mình nói ra những lời khách sáo.
Lam Lạc vội đem những thông tin mà cô ta nghe được từ Mộ Dung Nghiên, sau đó thêm mắm thêm muối nói cho La Anh Kình nghe, nói xong cô ta còn khinh bỉ:
- Còn tưởng rằng là ai? Hóa ra cũng chỉ là một nữ thầy bói đi lừa gạt mà thôi. Còn nhỏ mà cứ thích giả thần giả quỷ, em nghĩ mãi mà không ra, tại sao ông Hoắc lại bị cô ta lừa gạt chứ?
La Anh Kình không trả lời, anh ta chỉ im lặng suy nghĩ và nhìn mọi người hoặc giễu cợt hoặc khinh bỉ nhìn Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi giống như là người ngoài cuộc, cô tiếp tục uống trà nói chuyện với Lâm Thanh Mai, không hề để những lời nói kia vào trong lòng, ánh mắt trong suốt luôn hờ hững như mây trôi.
Đột nhiên anh ta nghĩ rằng, chưa biết bối cảnh sau lưng cô thế nào, nhưng bản thân cô đã là một bối cảnh cường đại rồi, còn những bối cảnh khác chỉ là đồ trang trí thêm cho cô thôi.
Lúc này, Tống Huyền đi tới:
- Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta chuẩn bị đi vào thôi.
- Vâng.
Dương Tử Mi đỡ Lâm Thanh Mai đứng dậy, gật đầu, đi theo Tống Huyền vào hội trường đấu giá.
Hội trường đấu giá được trang trí rất hoa lệ, phong cách cao cấp, hội trường đấu giá ở thành phố A kia vốn chẳng bằng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...