Nếu thích người ta thì sao anh không giúp người ta? Người ta là bạn gái của anh mà! Người ta mất hết mặt mũi thì cũng chẳng khác gì anh mất hết mặt mũi...
Lam Lạc không biết suy nghĩ trong lòng La Anh Kình, tiếp tục ỷ rằng mình được cưng chiều mà kiêu ngạo nói.
Nghe ả ta “người ta” liên tục như vậy, Dương Tử Mi suýt chút nữa nôn hết cơm tối qua.
- Chỉ là một cô bé, em so đo với người ta làm gì? Em còn như vậy là anh sẽ không thích em nữa đâu, mấy ngày nay em chỉ biết nhõng nhẽo.
La Anh Kình xụ mặt nói.
Lam Lạc vừa nghe xong thì bỗng im bặt, sau đó giả bộ ngây thơ hồn nhiên rộng lượng:
- Đúng vậy, La thiếu gia nói rất đúng, chỉ là một cô bé không hiểu chuyện thôi mà, không cần phải so đo với cô ta.
Cô ta uyển chuyển kéo La Anh Kình rời đi.
Lúc rời đi, ả ta đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng Dương Tử Mi một cái.
- Chị, con nhỏ này thật ghê tởm.
Tiểu Thiên tức giận nói.
- Ha ha, đúng vậy, nhưng không cần lo, chị không muốn phải so đo với người đoản mệnh.
Dương Tử Mi cười nói.
- Hả? Chị sắp ra tay với cô ta à?
Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi.
- Loại người như cô ta thì có gì đáng để chị phạm sát nghiệp? Lúc nãy chị nhìn mặt cô ta thì phát hiện cô ta bị đoản mệnh, có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vòng một tháng.
Dương Tử Mi nói.
- Hóa ra là bị đoản mệnh, vậy cứ để cho cô ta phách lối đi, chị đúng là không cần phải so đo với cô ta.
Tiểu Thiên nhìn xung quanh:
- Sao cái tên Tuyết Hồ kia vẫn chưa tới? Có khi nào không vào được không?
Dương Tử Mi cũng đưa mắt nhìn xung quanh, thật sự là không có bóng dáng của Tuyết Hồ, không biết bây giờ cậu ta đi đâu rồi.
Cậu ta sẽ không diện đồ cổ trang mà đi vào chứ?
Mặc dù hôm nay là buổi đấu giá đồ cổ, cũng có không ít người mặc đồ hóa trang, nhưng không ai mặc cái loại cổ trang phiêu dật như tiên đâu.
Huống chi dung mạo của cậu ta còn yêu nghiệt như vậy, chỉ cần cậu ta vừa xuất hiện, tuyệt đối sẽ hút mắt hơn tất cả mọi thứ.
Dương Tử Mi đang nói chuyện phiếm với Lâm Thanh Mai, bỗng ngoài cửa có một đám người mặc vest đi vào, che chắn trước sau để bảo vệ một người.
Đôi mắt của cô chợt sáng ngời.
Xem ra cô có thể gặp lại người quen cũ rồi.
Lúc này, cô nghe thấy Lam Lạc mừng rỡ kêu ầm lên ở cách đó không xa:
- La thiếu gia, Hoắc tiên sinh đến rồi, chúng ta lại chào hỏi đi.
- Em quen Hoắc Văn Hoa à?
La Anh Kình hỏi.
- Có gặp nhau một lần, chắc ông ấy vẫn còn nhớ em.
Trong bữa tiệc rượu ngày đó, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của đại phú hào Hồng Kông, Lam Lạc đã cố ý ngã xuống trước mặt ông ấy, đổ rượu đỏ lên đồ của ông ấy, sau đó lại giả bộ hoảng sợ như con thỏ nhỏ phạm phải sai lầm, không ngừng nói lời xin lỗi.
Hoắc Văn Hoa cũng không trách cứ cô, ngược lại còn hỏi cô tên gì.
Ả cho rằng sau đó ông ấy sẽ gọi điện cho ả, nhưng chờ một thời gian rất lâu sau vẫn không thấy gì, điều này làm ả cảm thấy rất không cam tâm.
Bây giờ gặp lại một lần nữa, ả không tin ông ta có thể quên ả.
Huống chi ả cũng muốn biểu hiện ra sự hấp dẫn của mình ở trước mặt La Anh Kình, chứng minh ả còn có thể trèo lên cái cây to Hoắc Văn Hoa này.
Bởi vậy, ả cười tủm tỉm cầm một ly rượu đỏ đi tới trước mặt Hoắc Văn Hoa, giả bộ ngây thơ vô tội rồi lại bày ra vẻ nũng nịu quen thuộc chào hỏi:
- Hoắc tiên sinh, xin chào!
Hoắc Văn Hoa giương mắt nhìn ả, nhàn nhạt gật đầu một cái theo phép lịch sự.
Thấy Hoắc Văn Hoa gật đầu với mình, Lam Lạc lại càng cao hứng hơn, thậm chí còn mang theo một chút đắc ý, tự cho là Hoắc Văn Hoa có ấn tượng rất sâu với mình.
Vì vậy ả tiến lên thêm một bước, muốn tới gần ông ấy thêm nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...