Chuông vào học reo lên. Cả bọn trong lớp miệng cứ nói là không hứng thú với học sinh chuyển trường từ dưới quê lên nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng hiếu kỳ. Cả bọn cứ rướn rướn cổ ngó ra cửa chờ xem bạn học mới của mình rốt cuộc là người thế nào.
Mấy đứa ngồi gần cửa sổ hành lang đều không nhịn được, cứ ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn bên này, ngó bên kia.
Hành lang bắt đầu vang lên tiếng bước chân của giáo viên chủ nhiệm Tần Khải Văn. Mấy đứa ngồi gần cửa sổ cũng vội vàng thụt cổ lại.
- Sao sao? Thấy chưa?
Đám bạn cùng lớp khác vội vàng quay sang hỏi dồn dập.
- Có giáo viên chủ nhiệm nên tớ không dám nhìn lâu, tớ cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi. Tóc suông dài, mặc váy trắng, dáng vẻ yểu điệu, còn mặt thì nhìn không rõ, nhưng cảm giác rất có khí chất, hoàn toàn không giống con gái nhà quê tí nào.
- Không phải chứ? Không phải Lệ Lệ nói là con gái nhà quê sao?
- Mẹ tớ nói vậy mà.
Trần Lệ Lệ cãi lại.
Nghe nói là con gái tóc dài, mặc váy trắng, dáng vẻ yểu điệu, có khí chất nên cả đám con trai cũng hào hứng hẳn lên, háo hức chờ đợi giây phút học sinh chuyển trường kia xuất hiện.
Thân người cao to của giáo viên chủ nhiệm Tần Khải Văn xuất hiện ở cửa lớp. Lớp học vốn đang ồn ào, huyên náo bỗng nhiên yên ắng hẳn, cả lớp ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn.
- Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển trường đến. Các em hãy vỗ tay chào mừng bạn gia nhập vào tập thể lớp chúng ta nào.
Tần Khải Văn ngày thường vốn rất nghiêm khắc, nhưng hôm nay ngữ khí lại vui vẻ, phấn khởi hơn bình thường rất nhiều.
- Hoan nghênh, hoan nghênh!
Cả đám con trai trong lớp bắt đầu hào hứng vỗ tay, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa lớp học.
Còn đám con gái thì chỉ vỗ tay cho có, mặt mày ủ rũ, chán nản.
- Dương Tử Mi, mời vào.
Tần Khải Văn đưa tay hướng ra cửa lớp vẫy vẫy.
Một cô gái dáng vẻ yểu điệu, mặc váy trắng xuất hiện ở cửa lớp. Mái tóc đen, suông mượt dài đến thắt lưng, gương mặt thanh tú, đôi mắt to đen láy, long lanh xuất thần được tô điểm bởi vết bớt đỏ đặc biệt giữa trán càng khiến cho gương mặt của Dương Tử Mi như bừng sáng hơn, xinh đẹp hơn.
Nếu nói về ngoại hình, ngũ quan của cả khuôn mặt thì cô không bằng hoa khôi Mộ Dung Nghiên nhưng còn nước da thì Mộ Dung Nghiên kia không bì được với cô.
Dương Tử Mi có một làn da trắng hồng, mềm mịn như da của mấy đứa trẻ hơn nữa còn có chút gì đó lấp lánh khó tả. Có lẽ vì trắng quá nên quanh người cô cứ như có một lớp sương trắng mỏng bao phủ lấy, cảm giác như mộng như ảo.
Vẻ mặt cô không có gì là sợ sệt hay lo lắng cả. Cô thản nhiên, điềm tĩnh đứng đó. Cặp mắt to, sinh động nhẹ nhàng nhìn khắp cả lớp một lượt, miệng khẽ mỉm cười, tư thái của cô như một đóa hoa bách hợp đang nở dưới ánh nắng ban mai vậy.
Cả đám con trai nhìn cô không chớp mắt. Bọn chúng tưởng như Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Hiệp Lữ xuất hiện trước mặt. Một vẻ đẹp thuần khiết, thoát tục mà chúng không thể tưởng tượng được.
Còn đám con gái thì tâm trạng bối rối, phức tạp hơn. Cả bọn đưa mắt nhìn chằm chằm vào đứa con gái đang mặc váy trắng hoàn toàn không giống như những gì mà chúng tưởng tượng. Nhìn thấy Dương Tử Mi, cả đám bắt đầu cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ và lời nói của mình lúc nãy.
Ngay cả Tần Khải Văn cũng nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Lúc đầu, khi nghe hiệu trưởng nói sẽ cho học sinh ở quê mới chuyển trường lên vào lớp mình, Tần Khải Văn rất không vui. Dựa vào kinh nghiệm trước đó của mình, Tần Khải Văn cho rằng hầu hết những học sinh chuyển từ dưới quê lên đều rất tự ti, khó hòa nhập vào tập thể. Dạng học sinh này, nếu không phải là mọt sách thì cũng là học sinh cá biệt, cái gì cũng không chịu học, chỉ biết gây chuyện trong lớp thôi.
Nhưng, khi lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tử Mi, Tần Khải Văn cũng như đám học trò nam trong lớp của mình kia, cứ tưởng là Tiểu Long Nữ đang xuất hiện trước mặt mình. Một nét đẹp thuần khiết, thoát tục, nhẹ nhàng như một đóa hoa bách hợp vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...