Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Lý Nhất Nguyên dự tính sẽ chi ra năm vạn để xem bói rồi chạy đi tìm Lý Đường Nghĩa.

Đến nơi thì thấy Lý Đường Nghĩa mặc một thân áo dài lụa màu trắng, chân đi giày đế mềm, mặt mũi hồng hào, một tay cầm cái la bàn nhìn có vẻ cổ kính, tay khác cầm ba đồng tiền bằng đồng, đôi mắt dài mảnh như thể hiểu thấu hết thảy nhìn ông ta chằm chằm.

Đây mới là dáng điệu của một vị thầy tướng số chính hiệu chứ. Con bé láo xược Dương Tử Mi kia mà là thầy tướng số sao, thật đúng là...

Lý Nhất Nguyên khúm na khúm núm chào Lý Đường Nghĩa một câu sau đó ngồi xuống trước mặt ông ta. 

- Ông Lý, xin hỏi ông muốn hỏi chuyện gì?

Lý Đường Nghĩa giọng điệu vừa xa lánh vừa lãnh đạm, mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng.

Lý Đường Nghĩa hiểu rất rõ thế nào mới là một cao nhân thực sự. Dù ông ta vốn dĩ không phải là người lạnh lùng cao ngạo gì, nhưng để kéo dãn khoảng cách giữa mình và người đến xem bói, khiến họ có cảm giác như thể đến quỳ lạy cúng bái, ông bắt buộc phải giả vờ thế này. 


Nếu không, càng thân thiết nhiệt tình càng khiến người ta nghi ngờ năng lực của mình. Ví dụ như mấy tên thần côn (*) ở bên đường ấy, cứ ra sức lôi kéo mồi chài khách, kết quả người ta tưởng lừa đảo chẳng thèm tin.

- Tôi thấy mình cứ như kiểu trúng vu thuật ấy, muốn nhờ ông xem giúp tôi xem có thể giải được không.

Lý Nhất Nguyên nói một cách khẩn thiết. 

- Vu thuật?

Lý Đường Nghĩa quan sát ấn đường của Lý Nhất Nguyên một cách cẩn thận, thì phát hiện quả nhiên mặt ông ta được bao phủ bởi một lớp sát khí màu đen.

Đột nhiên ông nghĩ đến bản thân mình, có phải chuyện ông bị mất trí nhớ cũng có liên quan đến vu thuật không? 

Lý Nhất Nguyên liền kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra giữa mình và Dương Tử Mi

- Thầy tướng số đó là một bé gái khoảng mười lăm tuổi sao?

Lý Đường Nghĩa nghe xong có hơi bất ngờ. 

- Đúng vậy, sư phụ của nó nhìn thì có vẻ giống một tiên nhân đạo sĩ, cơ mà, ông sư thúc thì nhìn như một kẻ giả mạo. Kể từ khi có xung đột với bọn họ, là cứ tối đến tôi với con trai tôi như kiểu thấy quỷ đến đòi mạng mình vậy. Thật quá đáng sợ, nể mặt tất cả đều là người một nhà, cùng mang họ Lý, xin ông hãy giúp tôi, tiền nong bao nhiêu không quan trọng.

Lý Nhất Nguyên van nài.

Lý Đường Nghĩa lâm vào trầm mặc thật lâu. 


Theo lý mà nói, một đứa con gái sẽ không thể có công lực thế này được. Ông duỗi ngón tay ra, khẽ điểm lên ấn đường của Lý Nhất Nguyên, quả nhiên, lập tức cảm thấy ngón tay tiếp xúc với ấn đường có chút lành lạnh. Căn cứ vào tình trạng ảo giác mà Lý Nhất Nguyên đã miêu tả, thì chắc ông ta đã bị trúng Ngũ Quỷ Truy Hồn Trú rồi.

Nhưng lại chẳng nhìn thấy dấu phù chú nào trên người ông ta cả. Chẳng lẽ, đứa bé đó cũng biết vẽ bùa vô hình để dẫn sát khí vào não người khác giống sư huynh?

Không thể nào! 

Ông nhọc công khổ sở học suốt hơn năm mươi năm mà chẳng thu được chút thành quả gì, chút công lực của ông ta chẳng tính là gì cả.

Hẳn là do lão đạo sĩ kia.

- Đại sư, sao vậy? Có thể giúp tôi không? 

Lý Nhất Nguyên thấy Lý Đường Nghĩa cúi đầu suy tư thì lại càng sốt ruột, ông ta gửi gắm biết bao nhiêu hy vọng vào Lý Đường Nghĩa.

- Để tôi thử xem.


Lý Đường Nghĩa lấy mấy dụng cụ như thanh kiếm gỗ đào, giấy vàng, chu sa, bút lông ra, bắt đầu lập đàn làm pháp. 

- Phụt...

Lý Đường Nghĩa phun ra một ngụm máu tươi, kiếm gỗ đào trong tay nứt thành hai mảnh, ngay cả kim chỉ nam trong la bàn cũng bắt đầu hỗn loạn, tiền đồng rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng...

Ông mặt trắng xanh suy yếu ngồi phịch xuống đất, nguyên khí bị thương một cách trầm trọng. 

Tình huống như kiểu này, từ khi xuất đạo ông ta chưa gặp bao giờ. Rất rõ ràng, đạo hạnh của người thi pháp không chỉ cao hơn ông ta gấp mười lần, mà ít nhất cũng phải ngang với sư huynh của ông.

***

(*) Thần côn: Thầy bói, thầy đồng mang nghĩa xấu 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui