Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Đúng vào lúc Kappa đang luống cuống tay chân vì đối phó với Ngọc Thanh, gã chợt thò tay vào chiếc túi vẫn mang theo bên người, lấy ra một thứ gì đó có cán dài.
Chính là chiếc gương Tụ Hồn đó!
Dương Tử Mi thấy gương Tụ Hồn, thân thể hơi run rẩy, bất giác trốn đến sau lưng sư phụ Ngọc Thanh.
“#@%@$%$...”
Kappa đọc một câu thần chú mà Dương Tử Mi không thể hiểu được.
Chỉ thấy chiếc gương Tụ Hồn kia bắt đầu run rẩy dữ dội, một luồng khói đen dữ tợn xông ra từ trong đó.
Thiên nhãn của Dương Tử Mi có thể thấy rõ có mấy trăm vong hồn chen nhau chui ra từ đó.
Cô và Ngọc Thanh vội đọc chú Diệt Hồn...
Không ngờ, Kappa lại không dùng vong hồn để chiến đấu với bọn họ, mà ngược lại, những vong hồn vừa xuất ra đã bốc cháy ngay, khói đen sinh ra từ ngọn lửa đều được thu vào trong gậy đầu lâu của Kappa...
Cây gậy đầu lâu kia chợt dường như sống dậy, biến thành vô số ảo ảnh, rượt đuổi Dương Tử Mi và Ngọc Thanh.
Đó là cái gì vậy?
Dương Tử Mi và Ngọc Thanh nhìn nhau.
Tuy rằng Kappa không đối phó với mình bằng gương Tụ Hồn, nhưng Dương Tử Mi cũng không chùn bước.
Cô sợ sư phụ sẽ bị thương lần nữa, đứng che trước sư phụ, bắt đầu tung tháp sắt lên, rượt đuổi chiếc đầu lâu kia.
Nhưng đầu lâu vẫn đang biến hóa liên tục, cô hoàn toàn không thể phân biệt được cái nào là thật, cái nào là ảo ảnh.
Hơn nữa, những chiếc đầu lâu ảo ảnh đó cũng có lực công kích. Cô sơ sẩy bị đánh vào tay một cái, đau muốn chết.
May mà cô có tháp sắt, cho nên không sợ bị trúng độc.
Thể lực của Ngọc Thanh dần dần cạn kiệt.
Thể lực của Dương Tử Mi hồi phục khá là nhanh, nhưng cứ đánh nhau mãi với hằng hà vô số ảo ảnh như vậy cũng không ổn. Cho dù cô không mệt, nhưng mà sư phụ tuổi già của cô sẽ mệt chết.
Huống chi, cô cũng đã bị đánh trúng mấy lần rồi, đau chết luôn.
Cô khó hiểu hỏi Tiểu Thiên:
- Tiểu Thiên, em có biết tại sao ông ta cứ đốt cháy vong hồn liên tục không?
Tiểu Thiên hơi thấp thỏm, đáp lời:
- Xem chừng, ông ta coi vong hồn như nhiên liệu để hình thành lực công kích mạnh mẽ, tạo ra vô số ảo ảnh.
Dương Tử Mi nhìn đám vong hồn đã tan thành mây khói vì bị đốt cháy, không khỏi đau lòng thay cho họ.
Một khi vong hồn đã tan thành mây khói rồi thì sẽ tan biến trong tam giới, không bao giờ được luân hồi nữa.
- Chị nhắm mắt lại thử xem.
Tiểu Thiên chợt hét lên.
Dương Tử Mi vui mừng.
Đối mặt với ảo ảnh, sai lầm lớn nhất chính là nhìn nó bằng mắt thường.
Nếu không nhìn thấy, thì hẳn là sẽ không còn tồn tại ảo ảnh đâu nhỉ?
Cô thử nhắm mắt lại, lắng nghe bằng tai...
Năm giác quan của cô sâu sắc hơn người thường nhiều lắm. Sau khi nhắm mắt, thính giác trở nên nhạy cảm hơn.
Quả nhiên, những ảo ảnh hoa mắt kia đã biến mất, chỉ nghe thấy một ngọn nguồn công kích duy nhất.
Cô đọc thần chú, tụ tập toàn bộ chân khí trong cơ thể mình, đánh về phía ngọn nguồn công kích.
Bùm!
Lại vang lên một tiếng nổ!
Tiểu Thiên hét lớn:
- Ảo ảnh đã biến mất rồi chị ơi! Nhanh mở mắt ra đuổi theo đi!
Dương Tử Mi mở mắt. quả nhiên là thế.
Lúc này, cô đã bất chấp tháp sắt có bị đập nát hay không, giơ tháp sắp lên nện thẳng vào chiếc đầu lâu kia.
Pằng!
Lại vang lên một tiếng nổ!
Một luồng khói nồng nặc nổ tung!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...