Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Nghe thấy Ngọc Thanh nói vậy, tâm trạng Dương Tử Mi trầm xuống, trong lòng cảm thấy rất bất an.

- Tiểu Thiên, em có thể cảm nhận được giáng đầu sư này là ai không?

Dương Tử Mi chỉ có thể nhờ Tiểu Thiên giúp đỡ. 

Tiểu Thiên cười khổ:

- Chị, em đâu phải vạn năng.

- Tử Mi, con nghĩ được gì rồi đúng không? 

Ngọc Thanh nhìn Dương Tử Mi thần sắc khác thường bèn truy hỏi.

Dương Tử Mi kể lại chuyện lúc trước giết chết La Mịch.

- Giáng đầu sư của Thái Lan vậy mà dám đến đất Trung Hoa chúng ta tìm kiếm quỷ? 

Ngọc Chân Tử vừa nghe thấy, cả người tức giận nhảy dựng lên:


- Đã vậy còn dám nhìn trúng tiểu sư điệt đáng yêu của chúng ta? Sư huynh chúng ta đến Thái Lan tính sổ, giết tất cả giáng đầu sư đi.

Dương Tử Mi có chút cạn lời, sư thúc cũng sắp được một trăm tuổi rồi sao lại dễ xúc động sôi máu như đứa trẻ vậy chứ. 

- Mười tám năm trước, giáng đầu sư của Thái Lan từng cùng một phái Huyền học của Trung Hoa chúng ta đấu pháp thuật, lúc đó mọi người đều lưỡng bại câu thương, từ đó lập ra một quy củ không được phá vỡ.

Ngọc Thanh ở một bên nói.

- Quy củ không dược phá vỡ là gì vậy? Sao đệ lại không biết chứ? 

Ngọc Chân Tử nói.

- Đó là, giáng đầu sư của Thái Lan vĩnh viễn không được đến Trung Hoa, nếu không, mọi người có thể bắt tay đuổi giết. Mà môn phái của chúng ta cũng không được phép đi đến Thái Lan. Người đưa ra quy củ này khi đó chính là sư phụ của chúng ta.

Ngọc Thanh nói. 

- Lúc đó sư phụ bị mù một mắt có phải là do khi đấu pháp cùng giáng đầu sư Thái Lan gây ra không?

Ngọc Chân Tử hỏi Ngọc Thanh.

Ngọc Thanh gật đầu: 

- Vì sư phụ lo lắng huynh sẽ gặp sơ xuất, nên trận chiến khốc liệt khi đó, huynh không thể tham gia, chỉ biết sau khi sư phụ trở về, nguyên khí cả người bị thương nặng, công lực bị phế, một con mắt cũng bị mù.

Ngọc Chân Tử nhảy dựng lên:

- Con mẹ nó, đệ muốn diệt mười tám đời tổ tông bọn giáng đầu sư Thái Lan kia! 

- Sư thúc, với pháp lực của người sao?

Dương Tử Mi thấy sư thúc giống hệt con khỉ nhăn nhó, vừa buồn cười vừa tức giận.

Ngọc Chân Tử vừa nghe xong, lập tức như quả bóng bị xì hết hơi, vô lực ngồi xuống đất, sau đó lại như một đứa trẻ, dậm chân khóc lớn không ngừng: 

- Sư phụ, đều tại con vô dụng, tu luyện không thành, không thể báo thù cho người!


- Vấn đề bây giờ không phải báo thù cho sư phụ mà là không tìm thấy Tụ Hồn Kính, chúng ta phải tìm thấy nó trước khi giáng đầu sư kia hóa giải phong ấn mới được.

Ngọc Thanh Tử nghiêm túc nói. 

Dương Tử Mi gật đầu.

- Tử Mi, mấy ngày này con nhất định phải cẩn thận.

Ngọc Thanh dặn dò Dương Tử Mi. 

- Dạ, sư phụ.

Dương Tử Mi lấy tháp sắt nhỏ và thẻ bài bươm bướm ra nói:

- Hai thứ này là kẻ địch trời sinh của của giáng đầu sư, con có chúng hộ thân, chắc sẽ không sao đâu. 

- Chị, chị sai rồi, đối phó với hàng quỷ sư (1) hạng ba như La Mịch chị còn có thể lấy thẻ bài bươm bướm ra dùng, nếu gặp phải hàng quỷ sư hàng đầu thì không thể dùng được.

Tiểu Thiên một bên nhắc nhở:

- Đừng khinh địch quá. 

- Tiểu Thiên, em rốt cuộc là biết được bao nhiêu?


Dương Tử Mi rất hiếu kỳ về Tiểu Thiên, tên nhóc này quên sạch họ tên, ngày sinh tháng đẻ của chính mình, nhưng lại biết rất nhiều chuyện, nhất là những chuyện liên quan đến thẻ bài bươm bướm và giáng đầu sư.

- Chị, em cũng không biết, những lời này đều tự nhiên mà nói ra thôi. 

Tiểu Thiên khóc nói.

Dương Tử Mi giơ cái tháp sắt nhỏ trên tay lên.

Cái này có thể hấp thụ hết mọi vật độc khí âm sát, không biết, có thể đối phó với hàng quỷ sư hàng đầu không, còn có các oán linh tà ác trong Tụ Hồn Kính nữa. 

Nếu không thể, có phải mình sẽ rơi vào số mệnh khủng bố làm quỷ không?

Không!

Cô không muốn như vậy. 

***

(1) Hàng quỷ sư: pháp sư chuyên nuôi dưỡng, chế tạo quỷ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui