Dương Tử Mi ngồi trước gương, có ý muốn nhìn rõ linh hồn đang ở trên người mình.
Chỉ tiếc là cô không thấy gì cả, chỉ nhìn thấy mình bây giờ.
Cô trong gương tóc đen như mực, khuôn mặt thanh tú lạnh nhạt, làn da trắng nõn, có điều đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, ngay cả chính cô cũng không thể thấy rõ linh hồn mình, dù bây giờ hay trước kia.
Cô cầm lược gỗ trên bàn, nhàm chán chải vài cái.
Di động chợt đổ chuông, nhìn qua thì thấy là Long Trục Thiên đang gọi.
Trong lòng cô vui vẻ, vội vàng nhận máy.
- Mi Mi.
Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của Long Trục Thiên.
- Trục Thiên, anh đang ở đâu đó?
Dương Tử Mi kích động hỏi.
- Ở phía bắc hồ Baikal.
Long Trục Thiên hít một hơi thật sâu nói:
- Ở đây rất đẹp, anh muốn sống cùng em ở nơi này.
Hồ Baikal?
Trước kia Dương Tử Mi từng thấy trong sách địa lý có nói về nơi này.
Baikal là hồ nước ngọt sâu nhất và có lưu lượng nước lớn nhất thế giới. Hồ ở tỉnh Siberia nước Nga, nằm giữa tỉnh Irkutsk phía bắc và nước Buryatia ở phía nam, cách biên giới Mông Cổ 111 km, là nơi bắt nguồn của nhiều dân tộc và còn được xưng là con mắt xanh của Siberia.
Hồ có dáng hẹp dài gấp khúc, tựa như một vầng trăng non, cho nên còn được gọi là hồ Nguyệt Lượng.
Lúc đó khi nhìn thấy cái tên mỹ miều hồ Nguyệt Lượng t trong sách, cô đã mơ màng tưởng tượng, hồn vía bay đến nơi đó.
Cô tưởng tượng cùng Long Trục Thiên cưỡi ngựa trắng, cùng bước chậm bên hồ. Khung cảnh lãng mạn đó tươi đẹp cảm động lòng người biết nhường nào.
- Mi Mi, em đang nghĩ gì vậy?
Thấy cô trầm mặc không nói, Long Trục Thiên lo lắng hỏi.
- Không có gì, em chỉ là đang tưởng tượng đến cảnh đẹp hồ Nguyệt Lượng.
- Nghỉ hè anh sẽ đưa em đi.
Long Trục Thiên ôn nhu nói:
- Chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa trên thảo nguyên, cùng nhau dạo bước bên hồ, cùng nhau nằm ngắm trăng sao. Mi Mi, bầu trời ở đây rất xanh, sao cũng rất sáng, giống như ánh mắt em vậy, mỗi lần nhìn lên bầu trời anh lại nhớ đến em.
Ha ha, Dương Tử Mi không ngờ người lạnh lùng như Long Trục Thiên cũng có thể nói ra những lời sến súa như vậy, nội tâm cô mềm mại, ánh mắt cũng trở nên nhu hoà.
- Anh đã tìm được thứ anh cần chưa?
Dương Tử Mi hỏi.
- Vẫn chưa tìm thấy, nhưng anh lại khôi phục được vài ký ức vụn vặt.
Long Trục Thiên trả lời.
- Nhớ được gì vậy?
- Nhớ ra mẹ anh.
Ngữ điệu Long Trục Thiên có thay đổi, hơi ảm đạm:
- Đồng thời cũng nhớ ra bà ấy bỏ rơi anh.
Dương Tử Mi nhớ đến Gia Cát Nguyệt từng kể qua việc này, an ủi anh:
- Có thể không phải là bà ấy bỏ rơi anh đâu, chắc là bà có nỗi khổ riêng.
- Không.
Long Trục Thiên cố chấp:
- Trong trí nhớ của anh, bà ấy rất lạnh lùng với anh, chưa bao giờ ôm anh một cái, giống như anh là một đứa trẻ xa lạ vậy.
Nghe anh nói vậy, trong lòng cô thấy rất xót xa.
Một người có thể thiếu bất kỳ cái gì, chỉ có tình yêu của cha mẹ là là không thể thiếu.
Anh chưa từng gặp bố, cũng không biết ông là ai, người mẹ bên cạnh lại đối xử với anh lạnh lùng như vậy, thậm chí còn bỏ rơi anh khi anh còn bé.
Chuyện này với anh là chuyện bi thương đến cỡ nào đây?
- Anh... Còn nhớ gì nữa không?
Dương Tử Mi sợ anh sẽ nhớ ra việc cả nhà ông ngoại anh bị giết hại tàn nhẫn trong một đêm nên cô căng thẳng hỏi.
- Không.
Long Trục Thiên nhìn mặt hồ một màu xanh trong suốt nói:
- Anh hy vọng trong ký ức của mình chỉ có mỗi em.
Nghe thế, Dương Tử Mi dù không nhìn thấy anh nhưng cũng phần nào đoán được ánh mắt anh bây giờ cô đơn, đau khổ đến mức nào.
- Ừ, cứ cho trong ký ức của anh không có mỗi em cũng không sao, bởi vì từ nay trong ký ức của chúng ta sẽ chỉ có những điều tốt đẹp.
Dương Tử Mi ôn nhu nói.
- Mi Mi, cảm ơn em.
Giọng nói của anh mang theo mấy phần thiện cảm.
Hai người cách xa ngàn dặm, chỉ gặp nhau qua giọng nói, lại như đang gần kề một chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...