Tạm biệt mấy người Mẫn Cương, Dương Tử Mi mang theo Tiểu Thiên về nhà.
Còn chưa về đến gần nhà, Tiểu Thiên bỗng nhiên kêu lên:
- Chị ơi, ở phía trước có yêu khí!
Dương Tử Mi bật cười:
- Yêu khí là cái gì vậy? Tiểu Thiên, không phải em cũng là yêu quái à, chị nói có đúng không?
- Em không phải là yêu, em là quỷ.
Tiểu Thiên rất đứng đắn nói:
- Chị, chị mau nhìn kìa, người ở đằng trước không giống người bình thường đâu.
Dương Tử Mi nhìn về phía Tiểu Thiên chỉ.
Ở phía trước là một người mặc một bộ đạo bào bẩn thỉu cũ nát, dáng người bình thường, khuôn mặt phổ thông, tóc tai rối bời, là một người đàn ông chừng khoảng trên dưới 50 tuổi. Khí chất người này kém xa Ngọc Thanh sư phụ, căn bản không có loại khí chất tiên phong đạo cốt, nhàn vân dã hạc của người tu tiên, ngược lại giống hệt một kẻ lừa đảo mặc đạo bào.
Chẳng qua nếu hắn đã mặc đạo bào rồi thì cứ tạm gọi hắn là đạo sĩ đi.
- Tiểu Thiên, em phát hiện ông ta có yêu khí chỗ nào?
Dương Tử Mi cũng cảm thấy đạo sĩ này có gì đó là lạ, nhưng lại không phát hiện chút yêu khí nào, khí tức trên người ông ta giống hệt với người bình thường mà.
- Chị, cái gương trên tay ông ta có vấn đề.
Tiểu Thiên nghiêm túc nói.
Gương?
Ánh mắt Dương Tử Mi dừng lại trên tay đạo sĩ, quả nhiên nhìn thấy trên tay ông ta cầm một tấm gương bằng đồng có vẻ cổ xưa, lớp đồng bên trên đã rỉ sét loang lổ.
Có điều cô nhìn đi nhìn lại chiếc gương đồng này cũng không thấy nó giống đồ cổ gì cả, vì nó giống như đã bị một loại bùa chú nào đó phong toả vậy, dù cô đã mở Thiên Nhãn cũng không nhìn thấy gì.
Rốt cuộc nó là gương gì vậy?
Gã đạo sĩ này rốt cuộc là ai?
Cô đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn gã đạo sĩ đó cầm gương chiếu chiếu soi soi xung quanh nhà mình.
Con ngươi cô hơi co rút lại.
Chẳng nhẽ gã đạo sĩ này muốn gây bất lợi cho mình sao?
Cô vừa định tiến lại, đột nhiên nghe thấy gã đạo sĩ kia tràn đầy kinh ngạc nhỏ giọng nói một câu:
- Kỳ lạ, sao lại không có oan hồn nhỉ?
Oan hồn?
Dương Tử Mi hơi cau mày, chẳng nhẽ hắn chỉ muốn tìm oan hồn ở chỗ này chứ không phải muốn tìm mình gây sự à?
- Không hợp lý nha, trước kia chỗ này không phải là bãi tha ma à? Kẻ to gan nào lại dám xây nhà ở đây, lại còn thu phục hết đám oan hồn thế này?
Gã đạo sĩ lầu bầu.
Có lẽ hắn muốn nhìn rõ ràng toà nhà nên nhảy nhảy trên mặt đất vài cái nhưng vẫn không thể nhảy qua tường vây để nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Lúc trước, Dương Tử Mi vì muốn nâng cao tính riêng tư của toà nhà mà cố ý bảo Hạ Quốc Huy xây tường bao quanh cao hơn rất nhiều so với các toà tứ hợp viện thông thường, nếu không có dụng cụ hỗ trợ hoặc biết khinh công thì đừng mơ nhìn thấy khung cảnh phía trong được.
Cho dù có người bắc thang trèo lên xem cũng không thể nhìn thấy gì được, bởi vì cô đã sớm bố trí thuật che mắt rồi, người bình thường có nhìn thế nào cũng sẽ không thấy có gì khác lạ.
- Chị, chị nói xem người kia rốt cuộc là muốn làm gì vậy?
Tiểu Thiên nhìn đạo sĩ kia tay chân vụng về, giống hệt một con châu chấu, liên tục nhảy tới nhảy lui bên tường, trông rất buồn cười.
- Chị cũng không biết.
Đối với hành vi của gã đạo sĩ này, cô thực sự không biết nói gì.
Cô mở Thiên Nhãn nhìn hắn, tư liệu cho thấy hắn đến từ một đạo quán nhỏ ở Sơn Tây, tên là Ngọc Chân Tử, 53 tuổi, ngoài ra không còn gì nữa.
Cái đạo danh Ngọc Chân Tử này nghe có vẻ rất đạo khí, người có cái tên như vậy, ít nhất cũng phải giống như Ngọc Thanh sư phụ tiên phong đạo cốt chứ, đằng này lại trông ngốc nghếch như vậy.
Cô không nhịn được đi qua:
- Vị đạo trưởng này, ông đang định làm gì ở nhà tôi vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...