Mới sáng sớm mà đã phiền muộn chuyện gì vậy?
Mẫn Cương dụi dụi đôi mắt đen láy, thân thiết hỏi cô.
- Có lẽ anh ấy đã xảy ra chuyện rồi.
Vừa nói ra lời này, nước mắt của Dương Tử Mi ứa ra nhưng lại không chảy xuống.
Nhìn thấy vài giọt nước mắt trong suốt trong khóe mắt cô và vẻ mặt lo lắng bất an, Mẫn Cương đau lòng nhưng cũng có chút thèm muốn đố kỵ.
Thế nhưng, cậu vẫn giữ cho giọng nói mình ôn hòa nhẹ nhàng, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Dương Tử Mi nhìn cậu, im lặng không nói gì, mà chỉ xiết chặt điện thoại, hi vọng Gia Cát Nguyệt sẽ gửi thêm tin nhắn.
Thấy cô im lặng, Mẫn Cương cũng không nói gì.
Dương Tử Mi lẳng lặng uống sữa đậu, còn Mẫn Cương cũng lẳng lặng nhìn cô uống.
Hai người cứ đứng như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng họ lại không biết được, trong lòng hai người lúc này giống như lồng xoay của máy giặt, chuyển động phức tạp vô cùng.
- Tử Mi, hơn sáu giờ rồi, cậu không gọi Tử Hi xuống rồi đến trường sao?
Mẫn Cương nhắc nhở.
Dương Tử Mi nhìn đồng hồ, gật đầu rồi lên lầu.
Mẫn Cương nhìn bóng dáng cô, trong lòng cực kỳ chua xót.
Nếu một ngày, cô cũng có thể lo lắng cho mình như vậy, có thể đợi mình như vậy, cậu cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Dương Tử Mi lên lầu kéo Tử Hi đã ăn sáng xuống dưới
- Chị, thảo nào sáng sớm đã không thấy chị, hóa ra chị hẹn hò với anh Mẫn Cương nha.
Dương Tử Hi tinh quái cười nhạo chị mình.
Dương Tử Mi không trả lời, tâm tư của cô giờ đây đã đặt hết vào Long Trục Thiên rồi.
Cô đưa Dương Tử Hi đến trường tiểu học Nam Thành.
Dương Tử Mi đi song song cùng Mẫn Cương về hướng trung học Nam Thành.
Tinh thần cô vẫn còn ngẩn ngơ, vẻ mặt đờ đẫn đi như con rối gỗ, trong lòng không ngừng nghĩ về việc rốt cuộc Long Trục Thiên đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao anh lại hôn mê?
Gia Cát Nguyệt sao lại tìm được anh?
Đang nghĩ ngợi, một chiếc xe sau lưng chạy như bay đến, chạy thẳng tới sau lưng cô mà cô lại hoàn toàn không cảm giác được gì.
- Tử Mi, nguy hiểm!
Tâm tư của Mẫn Cương cũng ngẩn ngơ không kém, nhận thấy được nguy hiểm, cậu liền ôm lấy cô, cơ thể lăn về phía sau, tránh được chiếc xe của gã say rượu kia.
Cả người Dương Tử Mi bị Mẫn Cương ôm trên mặt đất, nhưng thân mình lại không có một chỗ nào chạm đất, bời vì cậu đã lấy thân mình che chắn cho cô, để cho thân thể của cậu ta chạm đất trước.
Cô vội vã ngồi dậy từ người cậu.
Chỉ thấy gương mặt đẹp trai của Mẫn Cương đã bị trầy xước, quần áo phía sau lưng cũng đã có vết máu, nhưng cậu lại lo lắng hỏi cô:
- Tử Mi, cậu không sao chứ?
- Tớ không sao!
Dương Tử Mi lắc đầu, đỡ cậu ấy đứng lên, nhìn máu trên vết thương của Mẫn Cương thì trong lòng đau xót, bỗng nhiên cô lại nhớ cảnh này thật quen thuộc.
Cô nhìn bốn phía, cố vắt óc suy nghĩ.
Đúng rồi, ở kiếp trước, cô từng cứu một nam sinh bị xe đâm suýt chết ở chỗ này.
Lúc ấy, cô đã ôm nam sinh mặc đồng phục kia ngã trên mặt đất, mặt và lưng cô cũng đầy những vết xước, mà cậu ấy thì bình yên vô sự.
Cậu ta nói cảm ơn cô, nói muốn đưa cô đến bệnh viện
Nhưng mà, cô của khi ấy, quần áo trên người rách rưới, bởi vì sống lang thang khắp nơi mà vài ngày rồi chưa tắm rửa gì cả, cả người tỏa ra mùi hôi thối, mặt mũi lại bẩn thỉu, không khác gì ăn xin cả.
Vậy nên cô tự sinh ra tự ti trong lòng đối với nam sinh tuấn tú sạch sẽ trước mặt này, đẩy cậu ta ra rồi chạy đi.
Còn mặt mũi nam sinh kia cô đã sớm quên rồi.
Bây giờ, cô bỗng nhiên nhận ra cậu ta với Mẫn Cương trước mắt trùng hợp ở chỗ này, nhìn quần áo mặc trên người Mẫn Cương, càng nghĩ càng thấy giống.
Không lẽ kiếp trước cô đã cứu Mẫn Cương sao?
Mà kiếp này lại ngược lại? Đổi thành cậu ta cứu cô?
Chẳng lẽ, duyên phận của cô với cậu ta lại phức tạp như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...