Thấy cô cúi đầu im lặng không nói gì, Gia Cát Nguyệt nhịn không được đưa tay lên xoa hàng tóc mái đang che đi đôi mắt cô, lầm bầm với vẻ bất mãn:
- Cô nhóc này, sao em có thể không thất thần trước mặt một người đẹp trai siêu cấp như anh chứ? Thế này khiến người khác tổn thương lắm đấy.
Dương Tử Mi buồn cười ngẩng đầu lên liếc anh ta một cái rồi mới nói:
- Gặp nhiều người tự sướng rồi, nhưng chưa thấy ai đạt đến cấp độ như vậy, cứ mở miệng ra là nói mình đẹp trai, chẳng lẽ anh không thấy xấu hổ à?
- Xấu hổ? Tại sao anh phải xấu hổ? Chẳng lẽ anh không đẹp trai à?
Gia Cát Nguyệt hất hất tóc với vẻ vô cùng tự đắc rồi lại tiếp tục nghịch tóc của cô.
Đúng vậy, quả thật anh ta rất đẹp trai!
Dương Tử Mi không thể không thừa nhận điểm này.
Ngoại trừ Long Trục Thiên ra thì anh ta chính là chàng trai đẹp nhất mà cô từng thấy, ngay cả Mẫn Cương khi lớn cũng không đẹp trai bằng.
- Anh là anh em tốt của Long Trục Thiên, mà em lại là bạn gái của nó, như vậy chúng ta cũng coi như là người quen rồi. Đi thôi, chúng ta đi uống vài chén trà nào.
Thấy ánh mắt khinh bỉ mà Dương Tử Mi nhìn mình quá đáng yêu, Gia Cát Nguyệt lại không nhịn được mà đưa tay ra đùa nghịch mái tóc của cô.
Thấy thế, Dương Tử Mi đẩy tay anh ta ra:
- Đừng có làm kiểu tóc tuyệt thế vô song này của em rối bù lên!
- Ha ha, em cũng tự sướng quá rồi đấy.
Gia Cát Nguyệt bật cười.
- Đối với người tự sướng, tất nhiên phải càng tự sướng hơn rồi.
Dương Tử Mi nói với giọng điệu rất đỗi hợp tình hợp lý.
- Ha Ha...
Gia Cát Nguyệt cười to mấy tiếng, híp đôi mắt đào hoa lại nhìn cô:
- Thú vị, thú vị thật, không ngờ cái tên nhạt nhẽo như Long Trục Thiên, lại tìm được một cô gái thú vị như vậy, đúng là phung phí của trời.
- Em cứ thích lãng phí bản thân ở bên cạnh anh ấy đấy!
Dương Tử Mi nhướng mày nói:
- Anh đây là đang ghen tị với anh ấy.
- Chậc, chậc.
Gia Cát Nguyệt chép miệng, lắc đầu nói.
- Cô nhóc, anh thấy tính tình này của em với anh mới đúng là trời sinh một cặp đó, không bằng như vậy đi, em bỏ cái tên Long Trục Thiên nhạt nhẽo kia theo anh hưởng khoái lạc của đời người đi, được không?
- Không thèm.
Dương Tử Mi quả quyết từ chối.
- Tại sao?
Gia Cát Nguyệt không cam lòng hỏi.
- Bởi vì em không muốn khiến anh mắc tội cắm sừng lên đầu bạn mình.
Dương Tử Mi nở nụ cười nói.
- Vì em, đừng nói đến tiếng xấu cắm sừng lên đầu anh em, cho dù anh mang nó cả đời cũng không có vấn đề gì cả.
Gia Cát Nguyệt kiên quyết vỗ ngực nói.
- Nhưng em thì có.
Tất nhiên là Dương Tử Mi biết anh ta chỉ đang đùa giỡn, vì thế cô cũng cười nói:
- Bởi vì em thật sự không thích anh.
Gia Cát Nguyệt thất vọng đến mức cúi gằm đầu xuống nói:
- Tại sao lại như vậy chứ? Anh có điểm nào khiến em không thích sao? Chỉ cần anh tùy ý vẫy tay một cái thì những cô em muốn đi theo anh phải xếp hàng dài từ thành đông đến thành tây đấy.
- Vậy anh cứ đứng đó vẫy tay đi.
Dương Tử Mi nhún vai.
- Em đi đây.
- Em không được đi!
Gia Cát Nguyệt lại ngăn cản cô, nói:
- Nếu đã có dịp gặp nhau thì không nên bỏ lỡ, hôm nay em đi uống trà, nói chuyện với anh, nếu không anh sẽ buồn chán đến chết mất.
- Được thôi!
Dương Tử Mi vừa dứt lời, đã thấy cặp mắt của anh ta sáng lên, cô ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng mà với một điều kiện.
- Cô nhóc này đáng ghét quá đi mất, đi uống trà với bạn bè thôi mà còn muốn ra điều kiện, đợi Long Trục Thiên về, anh phải mách nó, để nó bỏ em luôn.
Gia Cát Nguyệt bực bội kêu la.
- Nếu anh ấy mà làm vậy, thì em cũng chịu thôi.
Dương Tử Mi nói một cách hờ hững.
- Nhưng mà, em tin anh ấy tuyệt đối không làm như vậy đâu.
- Rồi rồi, anh thua em rồi.
Gia Cát Nguyệt chịu thua cô nàng này rồi.
- Điều kiện gì nói đi, đừng kêu anh nhảy sông tự tử là được. Đương nhiên, nếu mà lấy thân báo đáp thì... Anh nhất định sẽ rất tự nguyện dâng mình cho em.
Nghe vậy, Dương Tử Mi lại lần nữa đổ mồ hôi lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...