Long Trục Thiên gật đầu, nói:
- Đây là vật bảo hộ của gia tộc anh, vì thế nó cũng sẽ bảo vệ anh.
- Nhưng em không phải là người của gia tộc anh mà.
- Em có!
Bàn tay Long Trục Thiên đang đặt ngang eo của cô xoa xoa, mắt phượng nhìn thẳng vào con ngươi đen tuyền của cô:
- Em là người của anh, sao có thể nói không phải là người của gia tộc anh được?
-...
Dương Tử Mi cạn lời rồi.
Mặc dù cô đã ngầm thừa nhận trong lòng rằng cô là người của anh ấy, nhưng mối quan hệ của hai người vẫn chưa chính thức bắt đầu mà?
- Nhớ cho kỹ đây, em là người của Long Trục Thiên anh!
Long Trục Thiên dùng giọng nói thâm trầm nhấn mạnh lại lần nữa.
- Anh là người của Dương Tử Mi em!
Dương Tử Mi cũng không cam chịu yếu thế.
- Đương nhiên rồi, Long Trục Thiên anh sống là người của Dương Tử Mi, chết cũng là người chết của Dương Tử Mi!
Long Trục Thiên nói vô cùng trịnh trọng.
Dương Tử Mi toát mồ hôi hột.
Thanh niên này còn biết nói đùa thế này cơ à.
- Vậy gia tộc của anh là gì thế?
Dương Tử Mi lại không nén nổi tò mò nên hỏi.
Ánh mắt của Long Trục Thiên khẽ trầm lại, cụp mi mắt xuống, yên lặng hồi lâu rồi nói:
- Vài bữa nữa anh sẽ nói cho em biết.
- Tại sao không thể nói cho em nghe luôn bây giờ?
Phụ nữ luôn thích truy hỏi căn nguyên của mọi chuyện mà mình tò mò, huống chi là bối cảnh của người mình thích. Dương Tử Mi cũng là phụ nữ, cô cũng không nhịn được mà muốn làm rõ một vài chuyện.
- Nguy hiểm.
Long Trục Thiên kéo đầu cô tựa vào bả vai của mình:
- Những gì nên biết anh nhất định sẽ nói cho em biết.
- Thôi được rồi!
Dương Tử Mi biết anh ấy có nỗi khổ riêng, cho nên cô không tiếp tục truy hỏi nữa mà tựa vào bờ vai của anh, nhắm hai mắt lại:
- Vậy chúng ta ngủ tiếp đi.
- Ừ, ngủ ngon.
Long Trục Thiên nói xong cũng nhắm hai mắt lại.
Lần này đổi lại là anh không thể nào ngủ được.
Nghe hơi thở của người bên cạnh dần đều đặn, anh mới mở đôi mắt đẹp hẹp dài của mình ra, quay sang nhìn khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ giống như ngọc thạch đang tản ra ánh sáng dịu dàng ở trong bóng đêm của cô ấy.
Đôi mắt của anh sớm đã quen nhìn mọi vật trong bóng đêm, không có gì khác biệt so với ban ngày cả.
Trong lúc ngủ say, vẻ mặt của Dương Tử Mi không còn bình tĩnh lạnh nhạt như trước nữa, mà ngược lại, hàng mi run lên nhè nhẹ giống như những cánh bướm bị thương, đôi chân mày đẹp dài nhíu lại, đôi môi mím chặt đầy bất an, cả người co lại, bàn tay siết chặt thành quyền, giống như đang thiếu cảm giác an toàn, luôn chìm trong sự khẩn trương và sợ hãi.
Con ngươi đen của Long Trục Thiên trầm xuống, trái tim như bị ai bóp chặt, truyền đến từng đợt đau đớn.
Bởi vì mình ở bên cạnh nên cô ấy mới ngủ một cách bất an như thế sao?
Trong lúc suy nghĩ, giọng nói ú ớ không rõ ràng của Dương Tử Mi truyền đến ở bên cạnh, sắc mặt cô hiện rõ vẻ bất an và kinh hoàng:
- Đừng... Đừng đánh tôi... Đừng đánh tôi mà...
Trái tim anh như bị siết chặt lại, trong con ngươi đen bắn ra tia sáng tàn bạo như muốn giết người.
Là ai?
Là ai dám xông vào giấc mơ để đánh cô ấy?
Vầng trán sáng trong như ánh trăng của cô rịn ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, thấm ướt một lớp mỏng trên người.
Anh ôm chặt cô vào lòng, khẽ đưa tay vỗ về lên mái tóc sau lưng cô, thấp giọng an ủi rồi ngâm nga bài hát ru ngủ bằng thứ ngôn ngữ đặc biệt nhưng tiết tấu lại vô cùng chậm rãi an yên. Tiết tấu đó lặng lẽ vang vọng trong bầu trời đêm, như mộng như ảo...
Có lẽ sự an ủi của anh đã có tác dụng, vẻ mặt của cô dần dần bình tĩnh lại, cả người cũng dần thả lỏng ra, rúc sâu vào trong ngực anh giống như một con mèo nhỏ, thậm chí đôi tay mềm dẻo như dây mây kia còn chủ động ôm lấy cổ anh. Dường như đã tìm được nơi dựa dẫm an toàn, nên cô không còn bàng hoàng, không còn sợ hãi, không còn mê man nữa...
Nhìn khuôn mặt dần dần thả lỏng ra của cô, Long Trục Thiên mới nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...