Trừ phi đeo nó lên sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, nếu không thì em không được phép tháo xuống!
Long Trục Thiên nói với giọng điệu cực kỳ bá đạo.
- Dạ.
Dương Tử Mi kẹp tấm thẻ bài gỗ đào vào giữa hai ngón tay, nhấc lên rồi soi vào trong gương.
Thẻ bài gỗ đào màu đen được đeo trên chiếc cổ trắng nõn nà như bạch ngọc của cô, lộ ra vài phần thần bí xen lẫn cám dỗ.
Đương nhiên, cô đồng ý đeo cái thẻ bài gỗ đào tượng trưng cho nữ chủ nhân của gia tộc này cũng chứng tỏ rằng cô nguyện ý ở bên cạnh anh cả đời này.
Long Trục Thiên thấy cô gật đầu đồng ý, ý cười tràn đến đáy mắt. Anh đứng từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ xinh, cúi đầu hôn lên mái tóc vương mùi thơm thoang thoảng của cô, trầm giọng nói:
- Vậy chúng ta đi ngủ thôi, anh buồn ngủ rồi.
Mặc dù những lời anh ta nói rất bình thường, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lúc này nghe thấy, Dương Tử Mi vẫn cảm thấy tai đỏ mặt nóng, tim đập rộn ràng.
Cô khẽ gật đầu, lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ ra đưa cho anh.
Còn cô thì vào trong phòng vệ sinh thay bộ đồ ngủ của mình.
Khi đi ra, Long Trục Thiên đã nằm ở trên giường, trong căn phòng vang lên hơi thở đều đều.
Dương Tử Mi nhún vai, lặng lẽ lên giường, nằm ở bên cạnh người anh, đầu hơi ngước lên, chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú bởi vì ngủ say mà trở nên thả lỏng và dịu dàng hơn của anh, trong lòng vừa cảm thấy phức tạp lại xen lẫn ngọt ngào.
Đời này, anh ấy là người đàn ông mà mình muốn chọn.
Nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của người đàn ông này cả.
Có điều đã không còn quan trọng nữa, bởi vì cô đã biết tấm lòng anh ấy dành cho cô rồi!
Nghĩ đến đây, cảm giác ngọt ngào lại lan khắp trái tim cô...
Cô giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt có ngũ quan đẹp như tượng tạc kia...
Khi vuốt đến bờ môi mỏng mềm mại kia của anh thì anh bỗng nhiên mở miệng ngậm lấy ngón tay của cô...
Cảm giác ấm áp ngứa ngáy lập tức truyền từ đầu ngón tay đến toàn thân...
Dương Tử Mi đỏ mặt, vội vàng rút ngón tay ra khỏi miệng của anh.
Cái anh này lại đang giả bộ ngủ đấy à?
Cô nhìn anh một cái nhưng không thấy dấu hiệu gì giống như anh đã tỉnh dậy cả, tiếng hít thở và mạch đập ấy vẫn vang lên đều đều, trông anh như vẫn đang say ngủ.
Có lẽ vừa rồi là anh ấy nằm mơ.
Lúc này, cô đã an phận rồi, đang định nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thì chợt cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh đang dần dần tăng cao. Cô vội vàng mở mắt ra, sau đó nhìn thấy một hiện tượng kỳ quái.
Thẻ bài gỗ đào trước ngực anh đã biến thành màu cam, đèn chỉ thị cũng đang phát sáng.
Có điều tia sáng lóe lên kia lại bắn vào giữa tấm thẻ bài gỗ đào ở trước ngực mình.
Cô cúi đầu nhìn vào thẻ bài gỗ đào của mình.
Chỉ thấy nó cũng đang bắt đầu đổi màu, nhưng là đang dần đổi thành màu xanh của băng. Tuy tia sáng ở chính giữa thẻ bài gỗ đào của cô giao thoa với tia sáng từ thẻ bài gỗ đào của Long Trục Thiên, nhưng lại phân biệt rõ ràng, một bên màu xanh lam, một bên màu cam.
Đồng thời, cảm giác cô cảm nhận được không nóng rực như Long Trục Thiên, mà là từ từ trở nên lạnh lẽo.
Thẻ bài gỗ đào trước ngực cô giống như là một tảng băng đang không ngừng tản ra hơi lạnh, khiến cô có cảm giác như vừa rơi vào hầm băng.
Lạnh đến mức đôi môi cô run lên bần bật!
Khiến cô không tự chủ được mà xích lại gần cơ thể giống như nguồn lửa của Long Trục Thiên, hấp thu nhiệt lượng trên người anh ấy, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Bởi vì quá tò mò rốt cuộc tại sao lại xảy ra biến hóa như vậy, cho nên cô không muốn tháo nó xuống mà tiếp tục quan sát sự biến hóa của mình và thẻ bài gỗ đào.
Hơi lạnh kia giống như một mũi tên băng đang không ngừng di chuyển trong kinh mạch của cô, mọi chỗ nó đi đến đều trở nên lạnh như băng, nhưng cảm giác lại có chút kỳ lạ, giống như nó đang giúp cô tẩy tủy vậy.
Cô nhắm mắt thử vận công chống lại, nhưng không ngờ rằng nguyên khí trong người cô vừa bắt gặp hơi lạnh kia thì lập tức tháo chạy mất tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...