Hoàng Hùng Viễn chỉ đành cười trừ, không thể cưỡng cầu thêm nữa, mà tiếp tục chuyên tâm tìm kiếm chọn đá của ông ta.
Dương Tử Mi cầm lấy khối đá thô lên, đứng dậy, sau đó kinh hỉ khi trông thấy ông chú trung niên kia đang lắc đầu, cuối cùng đặt khối đá thô phát ra ánh sáng ba màu kia xuống.
Cô sợ sẽ có người khác đi trước một bước, nên cô chạy vội tới, ngồi xổm xuống trước khối đá thô kia, bắt đầu vờ vịt như đang đánh giá hàng, sau đó chọn nó.
Mặc dù khối đá thô này rất đắt, đến tận năm mươi vạn, nhưng cô thật sự rất tò mò, không biết ba màu kia rốt cuộc có thể cho ra loại phỉ thúy thế nào.
Hoàng Minh bên kia đã mua mất khối đá phỉ thúy đỏ mà cô nhìn trúng rồi, điều này khiến cho cô cảm thấy tiếc đứt ruột.
Nên cô lại chọn khối đá thô khác phát ra ánh sáng màu tím, lại thêm một khối phỉ thúy lục cao cấp, sau đó cô không mua thêm nữa.
Làm người không thể quá tham lam, nhất định phải để lại một chút cho người khác, vậy mới là lẽ phải.
Nếu như một mình muốn cuỗm sạch mọi thứ thì ắt sẽ bị trời phạt, người ghét.
Vì để che tai mắt người khác, cô lại chọn đại vài khối đá có giá khá rẻ, nhưng lại không có gì, để lẫn lộn thật giả.
Cô chọn mở một khối phế liệu trước, không ra được gì, dẫn tới một tràng tiếng than tiếc nuối.
Thậm chí có người còn cho rằng vị thầy tướng số thiên tài có thể xem được vận mệnh tiền đồ của người ta này cũng có lúc nhìn nhầm.
Dường như tất cả mọi người đều cho rằng đá thô do cô chọn thì mở ra được phỉ thúy cũng là chuyện đương nhiên.
Bởi vì cô đang rất tò mò không biết khối phỉ thúy ba màu kia mở ra sẽ thế nào, cho nên cô chọn mở nó ra thứ hai.
Ông chú trung niên nọ trông thấy cô mở khối đá đó thì cũng thấp thỏm hồi hộp đứng bên cạnh nhìn xem.
Ban nãy ông đã đánh giá khối đá này rất lâu, nghĩ rằng nó có thể mở ra được phỉ thúy lục cao cấp, nhưng giá của nó lại cao quá, những năm mươi vạn, hơn nữa nó cũng không to lắm, nên ông suy nghĩ một lúc rồi quyết định từ bỏ, đi xem mấy khối đá khác.
Đợi khi ông quyết định quay về chọn lại mấy khối đá khác thì mới phát hiện khối đá đó đã bị một cô thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi mua mất rồi.
Tâm trạng của ông lúc này khá là phức tạp.
Nếu như khối đá bị mình bỏ lỡ này mà mở ra được phỉ thúy lục cao cấp thì ông nghĩ rằng mình sẽ hộc máu chết ngay tại chỗ mất.
Dương Tử Mi lại giơ tay mở đá.
Cô có dáng vẻ thanh tú, ngón tay cũng thon dài trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc, một tay cô đặt trên khối đá thô đen, một tay cầm đao mở đá, tạo thành hiệu ứng thị giác cực mạnh.
Một cô gái mảnh khảnh nhỏ xíu xinh xắn như thế, đáng lý ra phải làm thơ vẽ tranh chứ không phải cầm đao mở đá thế này.
Nhưng dáng vẻ cầm đao mở đá của cô lại không hề khiến cho người ta có cảm giác cố sức hay lúng túng gì, trông vẫn thản nhiên nhàn nhã, giống như trời sinh cô ra là để cầm đao mở đá vậy.
Động tác mở đá của cô thì lại đặc biệt ưu nhã và ung dung, nhưng vẫn nhanh chuẩn và mạnh, không hề run tay hay do dự gì, khối đá cứng rắn dưới đao của cô lại như một khối đậu hũ vậy, lớp vỏ đá bên ngoài liên tục bị cắt xuống thành từng mảnh ngay ngắn, động tác kia không hề thua kém mấy vị sư phụ mở đá chuyên nghiệp nhất ở nơi này.
Vì giải quyết vấn đề xếp hàng chờ mở đá, lần này Mộ Dung Vân Thanh đặc biệt nhập thêm về vài cái máy mở đá, cũng mời thêm hai vị sư phụ mở đá về.
Lúc đầu cũng có không ít người đang đứng vây xem người khác mở đá.
Nhưng càng lúc càng có thêm nhiều người tụ tập lại đứng trước mặt Dương Tử Mi, xem cô mở đá.
Mỹ nhân như ngọc, huống hồ gì thân phận của cô lại đặc biệt như thế, cho nên mọi người đương nhiên cũng có hứng thú với cô hơn.
Dương Tử Mi hoàn toàn không quang tâm tới bầu không khí ồn ào náo nhiệt xung quanh mình, cô chuyên tâm cẩn thận đánh giá cảm xúc của phỉ thủy trên tay mình, tìm đúng vị trí và hình dạng đại khái của nó, giơ đao hạ đao, vung vẩy vô cùng tự nhiên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...