Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

- Ông Hoắc, không biết ông còn muốn mua gốc cây này của tôi không?

Dương Hà đang muốn mau mau nhận được tiền để mấy ngày sau còn có ít vốn đến Thâm Quyến làm ăn nên cũng vội hối Hoắc Văn Hoa.

- Đương nhiên là mua rồi, nếu anh chịu giá thì tôi sẽ trả tiền cho anh trước, sau đó cho người đến đốn cây.

Hoắc Văn Hoa nhìn cây Nam Mộc trước mặt, lại nhớ đến cha mình, trên mặt đầy vẻ bi thương.

- Khoan đã!

Dương Tử Mi nói với Dương Hà:

- Chú à, đây là Kim Ti Nam Mộc, là một loại gỗ rất quý, từ xưa đến nay nó là loại gỗ dùng cho hoàng gia thôi, cũng là một loại gỗ làm quan tài rất tốt, thế nên nếu chỉ có một ngàn thì ít quá.

Dương Hà sợ lời của Dương Tử Mi nói sẽ dọa Thần Tài chạy mất nên liền kéo tay cô nói nhỏ:


- Bé con à, con đang nói lung tung gì vậy? Một ngàn đồng không ít đâu, bình thường một gốc cây chỉ bán được có mấy chục đồng thôi. Chú con phải dựa vào nó để kiếm chút vốn làm ăn đấy!

- Chú à, chú tin con đi, gốc cây này ít nhất cũng hơn mười ngàn.

Thật ra, Dương Tử Mi cũng không rõ một gốc Kim Ti Nam Mộc đáng giá bao nhiêu tiền, cô chỉ nhớ kiếp trước, từng có người nói là Kim Ti Nam Mộc là một loại gỗ quý, giá trị của nó tương đương với vàng.

Gốc cây lâu năm này, ít ra cũng hơn một trăm tuổi, nếu dùng vật giá của năm 92 để tính thì cũng tầm hơn mười ngàn.

Dương Hà nghe xong, cảm thấy rất bối rối và sợ. Dương Hà thấy Dương Tử Mi quả là cô bé mạnh miệng. Thời đó, một căn nhà lầu ở vùng nông thôn cũng chỉ hơn mười ngàn thôi, thậm chí mười ngàn còn có thể mua được một căn nhà một trăm mét vuông ở thành phố.

Một gốc cây như vậy làm sao mà trị giá hơn mười ngàn được chứ?

Hoắc Văn Hoa và Hoa Thiều Quang nghe Dương Tử Mi nói thế liền đưa mắt nhìn nhau.

Kim Ti Nam Mộc là một loại gỗ rất quý hiếm, chất gỗ cứng, đẹp, hơn nữa lại rất ít trên thị trường. Thế nên có thể tìm được loại cây này ở đây quả nhiên là một kỳ tích. Hoắc Văn Hoa là người làm ăn, thấy Dương Hà không hiểu giá trị của cây nên ra giá một ngàn để còn để đức lại cho con cháu.

Nhưng không ngờ lại bị một đứa trẻ mới mấy tuổi phát hiện giá trị thật sự của gốc cây này.

- Ông Hoắc, nếu ông muốn làm quan tài tốt cho cha mình, thì gốc cây này là thích hợp nhất, sau đó ông có thể tìm một nơi có phong thủy tốt, tàng phong tụ khí để an táng cho cha ông, có vậy, nhất định sau này cả nhà ông sẽ được giàu sang, phú quý. Không chừng sau này ông còn có thể trở thành tỷ phú hàng đầu thế giới nữa. Cho nên, nếu giá ông đưa ra không đến mười lăm ngàn thì chúng tôi cũng không bán gốc cây này cho ông đâu.

Dương Tử Mi bài bản nói.

- Con biết xem phong thủy sao?

Hai mắt Hoắc Văn Hoa sáng lên. Mấy ngày nay, ông và Hoa Thiều Quang đã đi khắp nơi nhưng mãi vẫn không tìm được một nơi thích hợp.


- Ừm, sư phụ con nói con có mắt phong thủy bẩm sinh.

Dương Tử Mi gật đầu đáp. Bây giờ cô chỉ mới năm tuổi, gia cảnh gia đình nghèo khó vậy cô cũng không biết làm sao để giúp, giờ thấy Hoắc Văn Hoa, đương nhiên là cô không thể bỏ qua cơ hội tốt này rồi. Tuy nhiên, Hoắc Văn Hoa có Hoa Thiều Quang đi theo, cô biết mình hiện còn nhỏ, nói gì người ta cũng sẽ không tin nên cô mới cố ý khoe tài năng đặc biệt của mình, có vậy Hoắc Văn Hoa mới có thể nhờ cô giúp ông ta xem phong thủy.

- Mắt phong thủy bẩm sinh sao? Hừ!

Hoa Thiều Quang đứng kế bên nghe cô nói xong liền lạnh lùng hừ lên một tiếng, sau đó nói tiếp:

- Mới mấy tuổi đầu đã biết nói dối rồi, sau này nhiều lắm cũng chỉ là thầy bói gian dối thôi.

Kiếp trước vì bị nhiều người mắng là thầy bói gian dối nên khi nghe đến mấy chữ thầy bói gian dối này trong lòng Dương Tử Mi cảm thấy rất không thoải mái.

- Trời ơi, bé con à, con đừng làm mất hòa khí chứ, chú phải bán gốc cây này đây, ông Hoắc à, ông thấy sao?

Dương Hà thấy Hoắc Văn Hoa và Hoa Thiều Quang bắt đầu chuyển sang đề tài khác, lo là ảnh hưởng đến chuyện mua bán Nam Mộc của mình nên vội nói xen vào.

Hoắc Văn Hoa nhìn Dương Hà gật đầu nói:


- Được, mười lăm ngàn.

- Mười... lăm... ngàn?

Dương Hà cảm giác lưỡi mình như bị líu lại. Lúc nãy Dương Hà còn đang định nói là một ngàn nữa.

- Thật... sao?

- Nếu như anh còn không chịu giá đó thì chúng ta có thể thương lượng tiếp.

Hoắc Văn Hoa nói.

- Được rồi, tôi chịu giá đó.

Dương Hà sợ Hoắc Văn Hoa đổi ý nên vội vàng gật đầu đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui