- Tiểu Mi à, hình như chú đã gặp con ở đâu rồi thì phải?
Mẫn Thanh Hoa nhìn chăm chú vào vết bớt màu đỏ trên trán Dương Tử Mi hỏi.
- Cha, sao cha lại gặp Tử Mi được chứ? Cậu ấy chỉ vừa mới đến thành phố A không bao lâu thôi.
Thấy Dương Tử Mi cứ đứng đờ người ra nhìn cha mình nên Mẫn Cương buồn buồn nói.
- Dạ, đúng là đã gặp qua ạ. Chú gặp con ở bệnh viện mười năm trước ạ.
Dương Tử Mi gật đầu nói và hoàn toàn không để ý gì đến thái độ của Mẫn Cương.
Nghe đến chuyện ở bệnh viện mười năm trước, mắt của Mẫn Thanh Hoa chợt sáng lên. Ký ức của mười năm trước hiện về, một cô bé xinh xắn chừng năm tuổi bằng tuổi con trai ông. Cô bé đó cũng có vết bớt đặc biệt trên trán.
Lúc đó, cũng chính cô bé đó đã nhắc nhở ông rằng chiếc vòng huyết ngọc kia có âm sát khí nên vợ ông mới phát điên.
Sau khi chiếc vòng đó vỡ, vợ ông cũng dần bình phục.
- Thì ra, đúng là con! Cám ơn con nhiều lắm!
Mẫn Thanh Hoa cười nói. Nụ cười rạng rỡ làm cho hai đồng điếu càng lún sâu hơn, thu hút hơn.
- Cha, hai người đã gặp nhau vào mười năm trước trong bệnh viện sao?
Mẫn Cương lúc đó vì còn quá nhỏ nên anh hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện đã gặp Dương Tử Mi trong quá khứ.
- Ờ, lúc đó mẹ con phát điên, là Tử Mi đã nhắc cha phải đập vỡ chiếc vòng huyết ngọc nọ nên mẹ con mới khỏe lại. Nói cho cùng thì Tử Mi chính là ân nhân cứu mạng của gia đình ta.
Mẫn Thanh Hoa cảm kích nói.
Mẫn Cương ngạc nhiên nhìn Dương Tử Mi. Anh không ngờ là cô và gia đình anh lại có nhân duyên sâu đậm như thế.
Chuyện mẹ anh phát điên năm đó, đến giờ anh vẫn còn nhớ. Khi đó, một đứa trẻ năm tuổi như anh đã rất sợ khi tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình điên dại như vậy. Thì ra, Dương Tử Mi là người đã cứu nhà anh.
- Tử Mi, tớ không nhớ là có chuyện như vậy, cám ơn cậu!
Mẫn Cương cảm kích nói.
- Không có chi, lúc đó tớ cũng không làm gì hết, chẳng qua chỉ là nhắc nhở vậy thôi. Giờ chắc cô cũng khỏe chứ ạ!
- Ừm, từ sau lần đó, cô cũng dần bình phục. Hiện tại, tuy sức khỏe có yếu hơn chút nhưng tất cả mọi thứ khác đều rất tốt.
Dừng một chút, Mẫn Thanh Hoa nói tiếp:
- Cám ơn con đã hỏi thăm. Chúng ta đã gặp nhau ở đây rồi, hơn nữa con lại là bạn học của Mẫn Cương, vậy chú mời con đến nhà chú chơi nhé, có tiện cho con không?
Lời mời dịu dàng như thế, Dương Tử Mi cũng không biết từ chối thế nào cho phải.
Giọng nói của Mẫn Thanh Hoa nhẹ nhàng, dễ nghe. Mỗi lời ông nói ra đều khiến tim của Dương Tử Mi như tan chảy. Cô cứ tưởng là Mẫn Cương của kiếp trước đang đứng trước mặt và nói chuyện với mình vậy. Cảm giác đó khiến cô bồi hồi, xúc động.
Kiếp trước, tình cảm của cô dành cho Mẫn Cương quá sâu đậm.
Hoặc cũng có thể, kiếp trước, người cô yêu không phải là Mẫn Cương, mà là hình bóng người đàn ông chững chạc, tốt bụng đã dang tay giúp đỡ cô trong lúc cô khó khăn nhất.
Hình bóng đó hiện giờ đang ẩn hiện trên hình dáng của Mẫn Thanh Hoa đang đứng trước mặt cô đây.
- Tử Mi?
Thấy cô cứ đứng ngẩn ngơ, Mẫn Cương hình như phát hiện ra gì đó nên anh vội vàng đưa tay chạm nhẹ tay cô gọi.
- Ơ!
Dương Tử Mi chợt bừng tỉnh, cô quay sang cười, nói với Mẫn Cương:
- Được chứ, tớ cũng muốn gặp mẹ cậu một chút, xem cô thế nào rồi. À, còn nữa, tớ cũng có duyên với ông nội của cậu nữa. Mười năm trước, ông nội của cậu đã mua chiếc vòng hoa thời nhà Thương từ chỗ tớ đấy.
- Ô? Thì ra chiếc vòng hoa kia là mua của con sao? Lúc đó, con chỉ mới năm tuổi thôi, sao lại hiểu biết về đổ cổ nhỉ?
Mẫn Thanh Hoa ngạc nhiên hỏi.
- Hi hi, dạ, lúc đó con may mắn thôi ạ.
Dương Tử Mi mỉm cười nói.
- Thì ra là vậy.
Mẫn Thanh Hoa gật đầu. Ánh mắt ông nhìn Dương Tử Mi càng chất chứa nhiều cảm tình hơn.
Mẫn Cương phát hiện, sự có mặt của anh hiện tại như dư thừa vậy. Anh không biết làm sao để chen vào câu chuyện giữa cha mình và Dương Tử Mi cả. Anh cảm giác trong mắt hai người chỉ nhìn thấy nhau thôi.
Đột nhiên, anh cảm thấy có một nỗi sợ vô hình nào đó. Nỗi sợ đó thôi thúc anh khiến anh quyết định đứng chen vào giữa hai người để hai người còn lại thấy rằng mình vẫn đang đứng bên cạnh họ.
Lúc này, Mẫn Thanh Hoa mới phát hiện vẻ kỳ lạ của con trai mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...