Người dịch: Yuto ~
Sau khi Hạ Chí nói, bốn phía lại xôn xao. Vị giáo viên này đã quá lắm rồi. Dù cho trong toán học ông ta lợi hại hơn Mạc Ngữ, nhưng cũng không thể chứng minh Mạc Ngữ sẽ giỏi chơi bóng rổ hơn ba tên kia?
Đối với chuyện giáo viên thể dục Hạ Chí lại học toán lợi hại hơn Mạc Ngữ, mọi người thật sự cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận. Bởi vì họ vẫn có thể tìm được lý do giải thích, ví dụ như người này gian lận hoặc là ông ta ăn may. Nhưng dù cho ông ta thật sự giỏi toán hơn Mạc Ngữ thì cũng có thể là bởi vì người này trước đó đã học toán. Chỉ có điều người này ra vẻ hết lần này tới lần khác muốn làm giáo viên thể dục mà thôi.
Nhưng tình huống của Mạc Ngữ thì không như vậy, Mạc Ngữ học thể dục rất tệ. Trong hai năm này, trong mắt tất cả mọi người, cô làm sao cũng không có khả năng đột nhiên trở nên có thể chơi bóng rổ, mà còn có thể lợi hại hơn ba tên chủ lực đội bóng rổ kia? Biết rằng giáo viên dạy toán trong trường cũng không sánh nổi Mạc Ngữ, toàn bộ Cao Trung Minh Nhật có người giỏi hơn so với ba tên kia hầu như không có.
-"Hạ Chí, đừng tưởng rằng ông là giáo viên thì có thể mắng chửi người lung tung, ông nói ai vô dụng hả?" Số mười một lúc này lại không thể nhịn được nữa rống lên.
-"Đương nhiên là nói ba tên vô dụng các cậu rồi." Hạ Chí nhìn số mười một, thản nhiên nói ra: "Giá trị duy nhất của ba người các cậu chính là chứng minh Mạc Ngữ là thiên tài bóng rổ xuất sắc. Và nếu như các cậu không dám thi với cô ấy, như vậy thì giá trị duy nhất của các cậu sẽ không tồn tại. Hiện tại, tôi hỏi các cậu có dám thi đấu với Mạc Ngữ?"
-"Đấu thì đấu, đến sân bóng rổ ngay bây giờ đi!" Số mười một rất tức giận. Hắn vốn tìm Hạ Chí để phiền phức, nhưng bây giờ lại không thể không đáp ứng thi đấu bóng rổ với Mạc Ngữ. Mà điều này khiến hắn rất buồn bực, nếu không đáp ứng thì sẽ bị người nói không dám đấu bóng rổ cùng một nữ sinh. Nhưng bây giờ hắn đã đáp ứng, cho dù thắng Mạc Ngữ thì cũng sẽ không người nào cảm thấy hắn lợi hại. Dù sao đi nữa, ai cũng đều cảm thấy việc bọn hắn thắng Mạc Ngữ là bình thường.
-"Thầy Hạ, tôi sẽ không chơi bóng rổ." Mạc Ngữ mở miệng nói ra. Hiển nhiên, cho dù đến bây giờ, Mạc Ngữ cũng không tin mình có khả năng chơi bóng rổ thiên phú.
-"Không sao, tôi sẽ dạy em." Hạ Chí nhìn Mạc Ngữ rồi cười xán lạn, "Đừng quên rằng tôi là giáo viên thể dục!"
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói ra: "Đi thôi, chúng ta tới sân bóng rổ."
Nói xong lời này, Hạ Chí liền xoay người rồi đi ra khỏi căn tin.
Mạc Ngữ thoáng chần chờ một chút rồi rốt cục cũng đi theo. Mà ba đội viên bóng rổ kia cũng nhanh chân đuổi theo.
Cao Trung Minh Nhật có hai nơi để chơi bóng rổ. Một cái là bên trong sân vận động, một cái khác là sân bóng rổ ngoài trời. Nhưng bình thường, mặc kệ học sinh hay là giáo viên, đều thích chơi bóng ở sân bóng ngoài trời. Bởi vì nơi này là khu vực cần phải đi qua để đi về kí túc xá nữ. Chơi bóng tại nơi này luôn luôn là để cho nữ sinh nhìn thấy hình dáng mà bọn họ tự cho là mạnh mẽ.
Mấy phút sau, Hạ Chí đi tới sân bóng ngoài trời. Thị trấn Thanh Cảng vào tháng Chín, thời tiết thật sự có chút nóng bức, đặc biệt là vào lúc giữa trưa. Lúc này thật sự không phải là thời điểm thích hợp để chơi bóng, nhưng cũng may lúc này còn có chút gió.
Trên sân bóng rổ, bây giờ không có một ai, sau Hạ Chí là Mạc Ngữ cùng xuất hiện.
-"Này tên vô dụng kia, ném trái bóng rổ qua đây!" Hạ Chí nhìn số 11 rồi hô một tiếng. Bây giờ hắn ta mới đến sân bóng và nghe được tiếng hô to của Hạ Chí, số mười một lập tức giận dữ.
-"Cho ông!" Số mười một hô to một tiếng, đột nhiên đập bóng rổ trong tay về phía Hạ Chí. Lần này, hắn tuyệt đối dốc toàn lực, điệu bộ khao khát muốn dùng bóng rổ đập chết Hạ Chí.
-"Hay lắm!"
Có người có chút hưng phấn la một câu, trò hay cuối cùng cũng bắt đầu. Những người này dù sao muốn nhìn nhất không phải là nói suông, mà muốn bọn họ sống chết với nhau. Bất luận sống chết với nhau bằng bóng rổ hay là đập nhau đi chăng nữa, thì đám người chứng kiến đều rất mong đợi.
Trước đó người xem náo nhiệt ở căn tin lúc này cũng đến theo. Mà mỗi người đều nhìn thấy chính lá quả bóng rổ bay cực nhanh về phía Hạ Chí. Trong thâm tâm một số người, nếu quả bóng rổ này trực tiếp đập trúng Hạ Chí làm bất tỉnh, thế thì chơi không đẹp đâu.
Mắt thấy bóng rổ sắp đập trúng Hạ Chí, mà Hạ Chí vẫn không phát giác gì. Chỉ là đang nói chuyện cùng Mạc Ngữ: "Học sinh Mạc Ngữ, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết học. Tôi sẽ dùng mười phút để dạy em chơi bóng rổ. Và mười phút sau đó em sẽ thi đấu với ba tên kia..."
-"Thầy Hạ, cẩn thận..." Mạc Ngữ lúc này nhịn không được hô một tiếng, bởi vì cô đã thấy bóng rổ sắp đập vào đầu Hạ Chí. Nhưng nói còn chưa dứt lời, Mạc Ngữ tự giác ngậm miệng lại, bởi vì lúc này cô đã thấy Hạ Chí bắt quả bóng rổ kia.
-"Oa, thật có bản lĩnh quá!" Có người sợ hãi than.
Bóng rổ đập tới cạnh sườn Hạ Chí, mà Hạ Chí lại không hề quay đầu, thậm chí không thèm nhìn quả bóng kia. Chỉ là đang cùng Mạc Ngữ nói chuyện, nhưng ngay lúc này, Hạ Chí tùy ý khẽ vươn tay rồi bắt bóng rổ bằng một tay. Trông cũng không cần tốn nhiều sức, mặc dù nhìn ông ta tỏ ra rất nhẹ nhàng, nhưng người đến xem cũng hơi hiểu được, chiêu này rất không đơn giản!
Bên kia số mười một lộ sắc mặt khó coi, hắn vốn trực tiếp đập trúng Hạ Chí. Dù cho không trúng, ít nhất cũng phải để Hạ Chí bắt không được làm ông ta lộ điểm xấu. Nhưng kết quả lại là Hạ Chí vô cùng nhẹ nhõm bắt lấy quả banh của hắn và cũng làm hắn thất vọng. Càng bắt đầu ý thức được giáo viên thể dục mới tới này e rằng khó có thể đối phó, bởi vì cho dù là chính hắn, cũng không cách nào bắt được nhẹ nhàng quả bóng rổ được ném tới bằng lực rất mạnh đến vậy.
Hạ Chí lúc này có vẻ như hoàn toàn không thấy những người khác, cậu một tay nâng bóng rổ, ánh mắt vẫn nhìn Mạc Ngữ: "Đây là lần thứ nhất cô thi đấu bóng rổ, cho nên cô chỉ cần ném bóng vào rổ hơn bọn hắn là tốt rồi. Hiện tại, tôi sẽ dạy cô kỹ xảo xác định vị trí tới gần bỏ banh vào rổ."
Hạ Chí bói cũng không lớn, nhưng lại rất rõ ràng, ai cũng đều có thể nghe được. Mà ba người đội bóng rổ kia rất là khó chịu, người này còn biết xấu hổ hay không? Mặc kệ là tranh tài vẫn là tranh tài, Hạ Chí căn bản không cần sự đồng ý của bọn hắn!
Câu hỏi chính là bọn hắn căn bản không có cách nào phản đối, nếu chúng tỏ ra phản đối tất nhiên sẽ bị tất cả mọi người khinh bỉ, Mạc Ngữ chưa hề chơi bóng rổ bao giờ và hiện tại mới bắt đầu học, thì ném bóng vào rổ nhiều hơn thế nào được?
Mà bây giờ, bọn hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ Hạ Chí dạy Mạc Ngữ chơi bóng rổ trước mặt mọi người. Bởi vì, bọn hắn không có cách nào phản đối, nhưng dù sao, nếu bọn họ ngay cả mười phút cũng không dám chờ, chẳng phải là nói bọn hắn thật sự vô dụng, còn không bằng một nữ sinh vừa học bóng rổ được 10 phút?
-"Mạc Ngữ, đối với nhiều người mà nói, ném rổ là một loại kỹ xảo rất không chính xác. Cho dù là vận động viên bóng rổ vĩ đại nhất cũng không cách nào cam đoan mình lần nào mình cũng ném trúng. Họ nhất định phải được huấn luyện ném rổ vô số lần, huấn luyện cảm xúc cùng bản năng. Thời điểm bọn họ dẫn bóng tới gần rổ, thì đa phần họ đều nhờ vào bản năng hơn là sức mạnh." Vẻ mặt Hạ Chí trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng hết sức chăm chú. Mà cho dù là ba tên đội viên bóng rổ kia, cũng không thể không thừa nhận rằng Hạ Chí lúc này cũng không có nói quàng. Thứ gọi là bách phát bách trúng trong bóng rổ, thường thường chỉ là một loại truyền thuyết. Cho dù là tay ném bóng giỏi cũng không cách nào cam đoan mình mỗi lần đều ném trúng.
Ngay lúc mọi người cảm thấy Hạ Chí nói chuyện có đạo lý, cậu lập tức bắt đầu nói hươu nói vượn.
-"Nhưng Mạc Ngữ, đối với em mà nói, đây là không giống như vậy. Em có thể trở nên ném rổ rất chính xác." Hạ Chí nhìn Mạc Ngữ: "Bởi vì từ bản chất mà nói, thật sự ném rổ cũng là một bài toán học."
Bốn phía làm ồn lên, hiển nhiên đều cảm thấy Hạ Chí lại nói hươu nói vượn. Bóng rổ từ khi nào lại thành số học? Chẳng lẽ là dùng số lượng để ghi điểm?
-"Ném rổ cũng là toán học?" Mạc Ngữ dường như đột nhiên thấy hứng thú.
Nhìn thấy cái phản ứng của Mạc Ngữ này, mọi người nhất thời giật mình. Tên giáo viên thể dục vô sỉ này biết Mạc Ngữ thích toán học, cho nên dùng cách này đến lừa dối cô.
-"Đương nhiên, trên thực tế, không chỉ là thể dục, hầu như mọi chuyện cần thiết và đều có thể dùng toán học để giải quyết. Chỉ có điều, đối với đại đa số người mà nói, toán học quá khó khăn, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cái khác đơn giản hơn nhưng đó không phải là cách chính xác để giải quyết vấn đề." Giọng Hạ Chí cùng một cái nháy mắt lại trở nên rất kỳ quái, có vẻ như có chút mờ ảo. Mà cái chớp mắt kia, cậu dường như có chút thất thần, giống như là nghĩ tới chuyện gì khác. Nhưng rất nhanh, Hạ Chí liền trở lại bình thường và tiếp tục nói ra: "Nhưng Mạc Ngữ, em không giống thế, trong toán học em là thiên tài xuất sắc, em có thể sử dụng toán học giải quyết tất cả vấn đề."
-"Mặc dù tôi không hiểu ông ta đang nói cái gì, nhưng cảm giác thật là lợi hại!" Có người nói thầm một câu.
Sau đó, bên cạnh hắn có người trực tiếp bồi thêm một câu: "Bốc phét đó!"
Đám người rất tán thành, vị giáo viên Hạ này tuyệt đối là nói xạo và muốn lừa gạt Mạc Ngữ mà thôi.
-"Thật sự có thể dùng toán học giải quyết tất cả vấn đề sao?" Giọng nói Mạc Ngữ vang lên, động lòng người nhưng không lạnh lùng, chỉ là có chút nửa tin nửa ngờ.
Không hề nghi ngờ, những lời này của Hạ Chí đã thật sự làm cô hứng thú. Nhưng cô vẫn còn có chút hoài nghi.
-"Đó là quá trình tiến lên tuần tự, em bây giờ không nắm giữ tất cả phương pháp. Nhưng bây giờ, chúng ta trước tiên có thể dùng toán học đến giải quyết vấn để tới gần bỏ bóng vào rỗ. Mà bây giờ là vừa mới bắt đầu." Hạ Chí chậm rãi quay người, mặt hướng về phía vòng rổ:"Mạc Ngữ, trong tay của tôi là một quả bóng rổ tiêu chuẩn, đường kính của nó là 21.6 cm, trọng lượng là 640g. Chiều cao của tôi là một 180centimet, và lúc này tôi giơ bóng lên, tôi sẽ ném bóng rổ ở độ cao 2m. Trước mắt tốc độ gió là 2m/s, vị trí của tôi cách khung bóng rổ 10m và cái vòng rổ kia có độ cao là 3.1 mét. Góc độ chính tôi ném là 60 độ, như vậy cô cảm thấy, tôi cần dùng sức lớn đến đâu để ném cái bóng rổ này mới có thể làm cho nó vào lưới?"
Bốn phía đám người nghe được trợn mắt hốc mồm, cái này, đây đều là cái quỷ gì? Đây rốt cuộc là đang dạy thể dục vẫn là dạy toán học? Trang bức giả dạng làm loại trình độ này, cũng quá mức phát hỏa a?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...