Là một tổng tài, Phó Nghị đối với mấy việc xã giao rất có kinh nghiệm, bất kể là nam hay nữ, công hay thụ, trong nước hay nước ngoài gì cũng ứng phó thành thạo điêu luyện rồi.
Nhưng Giang Kha hiển nhiên là một ngoại lệ.
Dưới ánh nến lãng mạn trong gian phòng, bàn ăn để hoa hồng đỏ đặc biệt dễ thấy. Phó Nghị lén lút liếc mắt nhìn một đóa hoa xinh đẹp, thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu niên chơi game trước mắt, cố gắng ra vẻ chuyên chú nghiên cứu rượu đỏ.
Lúc này Giang Kha đã đổi lại một thân quần áo thể thao, trên cổ quàng tai nghe, mũ lưỡi trai đen đặt trên bàn, còn mang vòng xích ưa thích nhất, hoàn toàn không còn bóng dáng nhân sĩ âu phục giày da chút nào.
"Bữa cơm bàn công việc có thể tùy tiện thế này sao, Giang tổng." Hắn không nhịn được hỏi.
"Ai nói đây là bữa cơm bàn công việc." Giang Kha đánh PSP ngẩng đầu cười với hắn một cái, sau đó nhét máy vào balo, "Chú ăn mặc cũng nghiêm túc quá đi. Ăn cơm Tây cũng không đến mức vậy chứ."
Phó Nghị nhìn mình từ trên xuống dưới chỉnh tề áo sơ mi caravat, nhất thời cảm thấy mình giống một ông chú tây trang mang thằng con phản nghịch đi ăn vậy.
"Còn nữa, không bàn công việc cũng đừng gọi Giang tổng, Giang tổng, khó nghe muốn chết." Thiếu niên cầm thực đơn lên nói, vẻ khách sáo ngụy trang mới đây không lâu cũng biến mất, hoàn toàn thả lỏng, "Muốn ăn gì không?"
"Tôi sao cũng được, cậu gọi đi." Phó Nghị đáp, "Chúng ta thật sự không bàn công việc?"
"Chú thích đàm luận việc công thế sao?"
Còn hơn đàm luận việc tư với cậu, Phó Nghị lặng lẽ nghĩ, ngoài miệng nói: "Dựa theo lời mời của cậu hôm nay, tôi đương nhiên cho là như vậy rồi."
"Đấy là diễn cho đám người bên cạnh tôi xem thôi," Giang Kha giảo hoạt cười rộ lên, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Phó Nghị thì nhân tiện nói: "Hôm nay ăn cơm cùng nhau, chính là muốn nói chuyện này."
Phó Nghị chau mày, biểu tình mờ mịt, rửa tay lắng nghe.
"Hôm qua chú gọi cho thư ký, biết là tôi chắc rất bất ngờ đi? Nói thật bản thân tôi cũng kinh ngạc, không ngờ lão già kia gấp gáp thế, tôi vừa về Thượng Hải chưa lâu liền đòi bắt tay vào việc rồi." Giang Kha tỏ vẻ không thích thú lắm, "Lần trước đêm từ thiện chú cũng nghe rồi đó, tôi vốn chẳng muốn làm bất động sản cái gì gì đó, nếu không phải tại ông ta thì tôi đã đáp ứng Lý Tộ Hiên, hay DQ kia rồi."
"Cậu đúng là có nói giống vậy." Phó Nghị gật gật đầu.
"Cho nên tôi nghĩ ra một cách này," Giang Kha bộp một tiếng khép thực đơn lại, cười nói: "Cần chú phối hợp, cũng đưa ra điều kiện hậu hĩnh trao đổi."
"Cậu nói đi." Phó Nghị hít sâu một hơi chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng cũng có mấy phần suy đoán.
"Giúp tôi ứng phó đám người trong công ty, cả cái hạng mục công tác nữa."
Phút chốc Phó Nghị muốn đập bàn nhảy dựng lên, tức đến mức chỉ vào mũi đối phương mà say NO. Nếu là người khác hắn đã sớm làm thế từ lâu rồi, nhưng mà Giang Kha trước mắt thì cắn răng nửa ngày không nói nổi, vẫn không làm được, một là vì đối phương có Giang thị chống lưng, hai là cặp mắt xinh đẹp kia nhìn hắn không chớp, sóng nước dập dờn điềm đạm đáng yêu, cái kiểu vừa đấm vừa xoa này sức cuốn hút thực sự quá mạnh mẽ mà.
"Tôi cần thời gian chứng minh cho ông già thấy mình phù hợp với công việc khác hơn, chứ không phải công ty con làm bất động sản dưới trướng ông ấy."
"Yêu cầu này không minh bạch, quyền lực và trách nhiệm không rõ ràng, vì lợi ích của công ty tôi không thể đáp ứng được." Phó Nghị tỉnh táo lại trả lời, "Hơn nữa hành vi lừa dối Giang đổng như vậy, tôi cũng không dám giúp đâu."
Giang Kha nở nụ cười, "Không giúp tôi, hợp đồng hết hiệu lực, hơn nữa tôi sẽ cáo trạng với ông già, nói nguyên nhân hủy bỏ hợp tác là do chú mưu đồ gây rối."
"Cái gì mưu đồ gây rối?" Phó Nghị giả điếc hỏi lại.
"Chú không phải GAY nổi tiếng giới kinh doanh sao, trong mắt mọi người là ông chủ hoàn mỹ, hơn nữa nhiều đối thủ cạnh tranh cũng không tin chú giữ mình trong sạch đâu, chắc chắn vì cái này mà bị quấy nhiễu không ít đâu nhỉ?" Mấy thứ này Giang Kha đều rõ như lòng bàn tay, người trong gia tộc có thế lực muốn không tinh thông tin tức cũng khó.
Đối với nhiều người mà nói, GAY là ý xấu và lạm giao, tỷ như loại lẳng lơ như Quinn chẳng hạn, tiết chế nghiêm túc như Phó Nghị là dị loại, chẳng hiểu sao lại có vỏ bọc nam tính tỏa ra hormone khắp nơi như vầy, nếu không phải từng bị Giang Kha "thâm nhập tiếp xúc", hẳn cũng không tin nổi.
Đây chính là vấn đề làm Phó Nghị phiền não, đặc biệt nghề nghiệp hắn phải tiếp xúc nhiều tiền bối, ánh mắt khác thường của đối phương làm hắn rất khó chịu, nếu vì thế mà từ chối hợp tác thì còn khó chịu hơn nữa.
"Nếu như tôi nói với người khác chú dâm loạn tôi, chú cảm thấy mọi người sẽ tin ai đây?" Giang Kha nhìn vẻ mặt hắn thấp giọng nói.
"Cậu...!" Bàn tay đặt trên đầu gối đã nắm chặt, cơ hồ muốn đứng lên.
"Chú đừng nóng giận vội, trước tiên cứ suy nghĩ xem giao dịch này có đáng hay không đã," so với hắn cơ hồ đã không còn khống chế được cảm xúc nữa, Giang Kha lại hời hợt, "Chẳng lẽ chú không phải người làm ăn sao, Phó Nghị."
Đối phương lần đầu tiên gọi thẳng tên hắn, Phó Nghị như chạm phải cơ quan đột nhiên tỉnh táo lại.
Đúng rồi, hắn là người làm ăn, gặp biến không kinh sợ, cho dù đối thủ dùng sức khiêu khích thế nào hắn cũng có thể gắng giữ tỉnh táo mà suy nghĩ, không cho phép bất luận kẻ nào đánh đổ!
Phó Nghị đem mấy câu trong sách tâm linh nhẩm lại một lần, sau đó một tay chống cằm bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của những điều Giang Kha nói.
"Chú suy nghĩ cho thật kỹ vào, tôi gọi món trước đây." Giang Kha gọi phục vụ.
Phó Nghị rơi vào trạng thái suy nghĩ điên cuồng, hắn nhìn ly chân cao đổ đầy rượu đỏ, thần sắc chăm chú như một pho tượng.
Giang Kha thưởng thức rượu, nhìn chằm chằm pho tượng đầy thích thú.
"Cậu nói ứng phó đám người kia, cụ thể là chỉ công tác mặt nào?"
"Mặt khác, nếu Giang đổng hỏi tôi phải làm sao?"
"Có vài việc cậu nhất định phải tự mình hoàn thành, tôi không nhúng tay vào được, chúng ta cần phân chia quyền lực và trách nhiệm thật rõ ràng."
"Còn nữa, bộ phận công tác của cậu nếu xảy ra vấn đề gì, tôi và công ty tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Hắn đưa ra một loạt vấn đề, Giang Kha nhất nhất trả lời và đưa ra phương pháp đối phó, xem ra đối phương cũng đã suy tính rất chu toàn.
"Sao rồi, suy nghĩ kỹ chưa?" Giang Kha lắc ly rượu nói, "Không cân nhắc cũng chẳng sao, hợp đồng đã ký rồi, đơn phương bội ước cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến Giang thị đâu."
Đối với loại bá chủ này thì đúng là chẳng thấm vào đâu, hơn nữa mọi người còn theo thói quen nghĩ đây là do công ty nhỏ của hắn có vấn đề.
"Mà kể cả giấy trắng mực đen rành rành ra đấy, cũng chẳng thể bảo đảm không xâm phạm quyền lực và trách nhiệm được." Hợp đồng tư nhân cũng không dựa dẫm được, đây cũng là điều Phó Nghị lo lắng nhất.
"Vậy chú tin tưởng tôi không?" Giang Kha đột nhiên tung ra một cái vấn đề cảm tính.
"Việc này liên quan đến công ty tôi..."
"Ông già nhà tôi cũng không ngốc, không thể không phát hiện tôi lén lút đi làm chuyện khác được", Giang Kha nhàn nhạt nói, "Lão nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở xem xem, nếu tôi nghiệp vụ tự do quá đáng quá phận, nhất định sẽ ra tay. Cho nên chú yên tâm, người hợp tác với công ty chú kỳ thực là lão kìa."
Phó Nghị trầm mặc nhìn y, ngón tay co lại giãy giụa suy tính.
"Hơn nữa nha, nếu như chú có nhu cầu", Giang Kha đột nhiên lộ ra nụ cười khác thường, "Tiểu gia có thể làm gậy đấm bóp hình người miễn phí cho."
"Cái... Tôi không cần!" Phó Nghị sợ đến méo cả mặt.
Lúc phục vụ bưng món ăn lên, Phó Nghị thở phào nhẹ nhõm, sửa lại khăn ăn chuẩn bị dùng cơm. Giang Kha chỉ nhìn hắn không nói gì nữa, ưu nhã cầm lấy dao nĩa khởi động.
Thưởng thức các món ăn khiến cảm xúc Phó Nghị ổn định hơn nhiều. Giang Kha rất khéo chọn phòng ăn, từ thái độ phục vụ cho đến cách bài trí đều hài hòa, ăn xong cùng thưởng thức rượu vang ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hoa mân côi trên bàn, tâm tình trở nên khoan khoái cực kỳ.
"Chú hình như rất thích rượu vang nơi này thì phải, ly thứ ba rồi đó."
"Tôi năng lực phẩm rượu không bằng cậu, bị chê cười rồi."
"Chú hình như cũng rất thích hoa trên bàn."
Tầm mắt hắn rõ đến thế sao, Phó Nghị buồn bực nghĩ, "Cậu nói hoa hồng này sao, quả thật đẹp mắt."
Giang Kha nở nụ cười, "Thực ra tôi vốn định để họ chuẩn bị hoa mân côi màu hồng, nhưng ở đây không có."
"Tại sao... Lại muốn màu hồng?" Trái tim bé nhỏ của Phó Nghị hơi kéo kéo một chút.
"Chú không phải thích màu phấn hồng sao?"
"Ai nói tôi thích màu hồng?" Suýt chút nữa hắn phun cả rượu trong họng ra ngoài.
"Trong tủ lạnh chú toàn là sữa chua dâu tây."
"Đó là đồ ăn ưa thích, không có nghĩa tôi thích màu hồng." Phó Nghị giải thích.
"Khăn lông treo trên móc trong phòng tắm cũng là màu hồng a, kem đánh răng cũng là vị dâu tây hồng hồng nữa chứ." Giang Kha nhún vai, "Ngay cả chị tôi cũng không dùng loại này."
Phó Nghị trầm mặc, xung quanh cơ thể xuất hiện một vòng áp suất thấp.
"Cho nên hôm nay ăn xong có điểm tâm ngọt này – bánh ngọt lớn chín mươi chín trái dâu tây, tuyệt đối thích hợp với chú." Giang Kha nhìn phục vụ đúng lên vật quý màu phấn hồng cực lớn, mỉm cười thỏa mãn.
"... Cậu chu đáo thật." Phó Nghị cứng ngắc cười, nhiêu đó dâu tây ăn hết chỉ có nước nôn mửa luôn.
Tuy vậy, tay phải hắn vẫn không kìm được nhấc cái nĩa nhỏ lên đi tới bánh ngọt bên cạnh.
"Dâu tây cho chú hết, tôi ăn bánh miếng bánh ngọt được rồi." Giang Kha phóng khoáng nói, "Phải ăn hết nha."
So với trốn tránh, không bằng hưởng thụ thì hơn. Bí mật tự nhiên bị vạch trần, Phó Nghị cũng không muốn tranh luận, nói một đằng làm một nẻo mà sau khi nói cảm ơn liền nhanh chóng khởi động. Dâu tây nhập khẩu ngọt ngào, bánh ngọt vỏ mềm cùng bánh quế kết hợp hoàn hảo, khiến trong lòng hắn phảng phất cũng ngập màu phấn hồng, ăn được vậy có bị ói cũng đáng a, Phó Nghị dùng khăn giấy chống đỡ liếm môi một cái. Thỏa mãn đến biểu tình nhu hòa hẳn đi.
"Này, chú thật sự không cần sao," Giang Kha đang lúc hắn say mê đột nhiên hỏi, "Tôi thấy thân thể chú thật sự rất có nhu cầu ôi chao."
Phó Nghị phản ứng lại cái câu y nói xong thì đỏ cả mặt, nhờ dâu tây xoa dịu cũng không còn cứng rắn được như trước nữa: "Thật sự, tôi không cần."
"Lần đầu có lẽ tôi quá hung ác, xin lỗi, những lần thứ hai hoàn hảo thế mà, chú không hài lòng sao?" Vẻ mặt Giang Kha rất chi là thành thật
"Há, lần thứ hai đúng là rất tuyệt... Không đúng, tuy tôi nói là tốt, nhưng tôi không có, ý định tìm bạn đời." Phó Nghị suýt chút thì trúng bẫy.
"Nói dối cũng phải làm bản nháp a, lão tao hóa."
Phó Nghị chấn động, cảm giác có cái gì dưới bàn vuốt ve bắp chân hắn, cúi đầu chỉ thấy Giang Kha mang đôi giày chơi bóng phiên bản hạn chế cách lớp quần tây làm càn trên bắp chân và bụng hắn, hơi dùng sức liền đau vô cùng, hắn ngẩng đầu nhìn đối phương giảo hoạt cười, nguy hiểm như lang sói.
"Giang tổng, tôi thật không có thói quen này... Bình thường dùng tay cơ." Ở trong phòng ăn xa hoa riêng tư mà nói đề tài này, khiến Phó Nghị quẫn bách muốn đập cho y một trận.
"Tôi nói này ngài Giang-tổng-không-muốn."
"Giang Kha, cậu có thể tìm người có kỹ thuật tốt hơn mà," Phó Nghị nhanh chóng thay đổi chiến lược, "Tôi ở trên giường kém cỏi lắm, hơn nữa tuy ngoại hình khá khỏe khoắn, nhưng chỉ có thể làm thụ thôi, có lẽ không thỏa mãn được cậu đâu, ách-"
"Ai nói tôi muốn làm thụ?" Gương mặt xinh đẹp của Giang Kha trở nên lạnh lẽo, cẳng chân đạp bụng Phó Nghị một cái, thấy người kia sắc mặt lập tức vặn vẹo liền thu hồi lại: "Thật ngại quá, nhất thời kích động, tôi không làm thụ."
Vậy cũng không cần đạp tôi a! Phó Nghị khóc không ra nước mắt, "Nói chung kỹ thuận của tôi không thể thỏa mãn được cậu, cho nên..."
"Yên tâm, tôi rất hài lòng," Giang Kha độc đoán đáp, "Hơn nữa chú chỉ làm thụ, như vậy thích hợp nhất."
"Giang Kha, cậu tốt nhất nghĩ lại chút xem..."
"Chú muốn ép tôi cáo trạng với ông già sao, Phó-tổng-giữ-mình-trong-sạch?"
Phó Nghị câm nín, hắn cúi đầu nhìn quần tây lấm lem, sau đó yên lặng tiếp ăn dâu tây.
Rõ ràng là vị ngọt, nhưng trong lòng hắn giờ lại đắng ngắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...