Tại công ty XX…Bên trong một văn phòng, một người đàn ông ngồi ở bàn ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, trước mặt bàn là biển hiệu lóng lánh có dòng chữ…Chủ Tịch Tập Đoàn XX – Đinh Văn Tiến là bố của dì Lan cũng là ông ngoại của tôi, đang xem chăm chú vào màn hình máy tính bỗng ông ngoại nhíu mày, rồi vươn tay lấy điện thoại bàn bên cạnh bấm số, sau 2 hồi chuông bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ…– Cô bảo cậu Quang giám đốc kinh doanh lên phòng gặp tôi gấp nhé…Đầu dây bên kia trả lời “Vâng” rồi cúp máy, khẽ tháo cặp kính để xuống bàn, ông ngoại liền nhíu mày trong đầu ông suy nghĩ gì đó.
“Cốc.
Cốc… cốc…”Tiếng gõ cửa vang lên, ông Tiến chỉnh lại tư thế nói…– Vào đi…Cánh cửa mở ra bước vào trong là bố tôi, bố tôi đi lại cúi đầu…– Dạ chào chủ tịch, chủ tịch cho gọi tôi có việc gì vậy…Ông ngoại gật đầu chỉ vào dãy ghế bên cạnh bàn làm việc…– Ngồi đi tôi có chuyện muốn bàn với cậu…Bố tôi gật đầu rồi đi ra ghế, ngồi xuống với lấy ấm trà rót ra hai cái chén đưa một chén về phía ông ngoại, ông ngoại nhận lấy chén nước nhấp một hụm rồi đặt chén xuống hỏi…– Cậu đã chuẩn bị kỹ hồ sơ cho ngày mai chưa – nghe ông ngoại hỏi vậy bố tôi gật đầu…– Dạ rồi thưa chủ tịch, tôi được biết hợp đồng lần này khá quan trọng với công ty cho lên mọi chuyện tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi ạ…– Tốt lắm, lần này cậu sẽ đi bàn hợp đồng với bên công ty NE, công ty này vừa mới… – không đợi ông ngoại nói xong, bố tôi liền sững sờ, chiếc chén trong tay rơi xuống “Choang” một tiếng, ông ngoại cũng giật mình nhíu mày nhìn bố tôi…– Cậu sao vậy – nhìn biểu hiện của bố tôi, ông ngoại chắc chắn bố tôi đang bị gì đó…Bố tôi không trả lời, 2 tay nắm chặt, vẻ mặt rất tức giận, oán hận, kèm theo một chút đau thương…– Quang có việc gì nói bố nghe – ông ngoại hạ giọng nhẹ nhàng hỏi, bố tôi thở dài một hơi bắt đầu kể lại…! Ông ngoại nghe xong vẻ mặt cũng trầm xuống, ông đứng lên đi lại chỗ bố tôi vỗ vai nói…– Bố ủng hộ con, bố tin con – ông nhìn thẳng vào ánh mắt hơi đỏ của bố tôi nói, ánh mắt kiên nghị, quan tâm ấy như sưởi ấm trái tim đang quặn lại của bố, bố tôi gật đầu vẻ mặt dần dần lấy lại sự tự tin, trong lòng nhủ thầm “lâu rồi không gặp, không biết các người tính làm gì nữa đây”! Tại bệnh viện, tôi và dì không hề hay biết những chuyện xảy ra với bố tôi, dì vẫn vô tư cười nói thi thoảng lại chọc cho tôi điên lên, mỗi lần tôi sắp bực thì dì lại cười hihi làm lành, làm tôi rất phiền não…Tôi nằm nhiều trong phòng cũng thấy oải liền bảo dì dìu ra ngoài đi dạo cho thoáng đãng…Bước từ trong thang máy ra, đi thẳng ra phía hoa viên, phải nói hoa viên ở bệnh viện rất đẹp, rất nhiều hoa phải nói là đẹp đến mê người, dì thấy hoa liền sáng mắt chạy tung tăng bỏ lại một thằng què như tôi tập tễnh đi theo, nhiều lúc nghĩ dì ác thật sự @@– Nè con lại đây nhìn hoa này đẹp chưa này, đây còn hoa này nữa này – dì vẫy tay với tôi rồi chỉ chỏ hết loài hoa này đến loài hoa kia, tôi thấy mệt mỏi liền ngồi xuống bệ của bồn hoa khẽ nhắm mắt hít sâu, mùi hương hoa thoang thoảng làm tâm trí tôi cảm thấy thư giãn, yên bình làm sao…Mặc dù rất đông người đang đi dạo và ngồi ở đây, nhưng dì vẫn hồn nhiên mặc kệ bao ánh mắt dâm dê của mấy gã đàn ông, thanh niên đang nhìn mình…Tôi liền lấy điện thoại ra, căn lúc dì cúi xuống ngửi hoa tôi liền bấm máy, nhìn bức ảnh tôi tự nhận mình có tài chụp ảnh thật…Khẽ gọi dì lại…– Dì lại con bảo cái này nè….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...