- Ai thèm làm vợ anh chứ?
Miên kiêu căng hỏi, Niệm nhắc lại chuyện ngày nhỏ em hứa đợi khi nào em lớn Niệm hỏi cưới em rồi em qua rước Niệm về phòng, còn ngoắc tay hẹn thề rồi cơ. Miên chối đây đẩy, giả bộ như đã quên rồi. Niệm xị mặt ca thán:
- Loại con gái vô tình hay hứa hão như em chỉ giỏi làm khổ cánh đàn ông nhẹ cả tin tụi anh thôi.
Thấy ai kia dỗi, Miên liền véo má người ta nịnh nọt:
- Trụi ui! Em đùa xíu thui mà! Em xin! Em thương!
- Thương mồm thương miệng thì thấm tháp gì? Yêu thương phải được chứng thực bằng hành động chứ!
Miên phì cười thơm má Niệm rồi âu yếm nhìn cậu. Đôi mắt em long lanh như giọt sương sớm, xung quanh đôi mắt biết cười ấy là hàng lông mi cong vút, chỉ cần chớp chớp đôi ba cái là đủ khiến trái tim Niệm xốn xang. Đôi môi hồng đào và cả chiếc cằm nhỏ xinh hay thích cọ cọ vào ngực Niệm nũng nịu cũng rất mê người. Em mải đùa với Niệm nên dây áo rơi khỏi bả vai lúc nào không hay, thanh xuân mang màu nắng rực rỡ hiện ra trước mắt Niệm. Những giọt nước từ mái tóc chưa khô hẳn của em nhỏ xuống chiếc nụ tròn xinh, tạo cho nó một vẻ yêu kiều diễm lệ. Niệm cẩn trọng hôn em, từ tốn, chậm rãi, hơi thở của em dần trở nên dồn dập, bàn tay em miết đều quanh bụng Niệm rồi từ từ chuyển xuống chạm vào nơi mẫn cảm. Em khe khẽ gọi tên Niệm, những tiếng gọi nho nhỏ nhưng có sức công phá mãnh liệt, giọng nỉ non của em bức Niệm phát điên. Cậu tò mò đưa tay luồn qua chiếc váy ngủ, thăm dò vùng đất thầm kín trong em.
- Niệm... Niệm à...
Miên vẫn gọi anh, chính cô cũng không hiểu sao giọng mình lại trở nên kiều mị như thế, chỉ biết anh càng chạm sâu vào nơi đó, cô lại càng khó thở, nhưng lúc anh thấy cô run rẩy, anh rời khỏi để cô lấy lại bình tĩnh, trong lòng cô lại trào dâng cảm giác trống trải. Cô vội vã nắm lấy tay anh đặt lại vị trí cũ, cuống quít nỉ non:
- Đừng... em xin mà...
- Ừ... anh thương...
Niệm dỗ dành em, cánh môi cậu bao phủ khối tròn đầy đặn kia, bàn tay vẫn không ngừng vỗ về đoá hoa rực rỡ, kiên trì tới lúc em không còn thấy khó chịu nữa mới thôi. Đôi gò má của Miên đỏ bừng, cô áp mặt vào ngực anh, dè dặt nói:
- Anh... anh có thể chính thức thương em mà. Em lớn rồi! Em... cũng thích được anh thương.
Niệm hiểu ý Miên, nhưng phần vì lo em thực tập vất vả, phần vì thời gian sắp tới Niệm rất bận, nếu như em nhọc Niệm chẳng ở gần chăm sóc được nên cố gắng kìm nén. Cậu ôm em, siết em thật chặt rồi thủ thỉ bảo:
- Anh lúc nào cũng thương em mà!
Miên biết anh Niệm cố ý lảng tránh nên thôi không tiếp tục đề cập tới chuyện đó nữa, nhưng trong thâm tâm cô có chút lo lắng. Cô lo anh không thấy cô quyến rũ, sợ mất người yêu nên ở bên anh lúc nào cô cũng cố gắng giữ cho người mình thơm tho sạch sẽ, sáng ra còn chịu khó dậy sớm đi chợ để mua đồ tươi đem về nấu món ngon cho anh. Ghé qua phòng lễ tân cô mới biết hôm qua anh Niệm về khu nghỉ dưỡng đúng lúc cô đang bận dỗ chị Nhi nên cố ý sang gian nhà khác tranh thủ nghỉ ngơi, còn thông minh đến mức đoán được kiểu gì anh Mùi cũng qua, dặn nhân viên khi nào thấy Miên bơ vơ thì đưa cô chìa khoá gian nhà anh ở.
- Miên này, mấy món mới đưa vào thực đơn của khu nghỉ dưỡng được khách thích lắm. Có anh khách làm nghề review đồ ăn trên mạng còn muốn gặp em để phỏng vấn đó.
- Ơ? Sao anh ấy biết về em ạ? Chị kể à?
- Ừ, chị kể em là người lên thực đơn. Em sắp xếp lát đi chợ về gặp anh ấy một lát nhé!
Miên ngoan ngoãn dạ rồi cầm theo chiếc giỏ mây rời khu nghỉ dưỡng. Chả hiểu anh Niệm dậy từ lúc nào mà đã đứng chễm trệ trên chiếc thuyền ngay bờ sông đợi cô, có vẻ anh ra thẳng đây chứ không đi qua phòng lễ tân. Anh đưa tay ra phía trước, Miên nắm lấy tay anh nhảy lên thuyền, giả bộ làm hành khách chọc ghẹo:
- Hỡi anh lái đò đẹp trai tóc xanh mỏ đỏ ơi! Đi từ đây ra chợ nổi hết bao nhiêu tiền anh nhỉ?
- Anh lấy rẻ ý mà, chỉ một chiếc thơm thôi em à.
Niệm hùa theo trò đùa của em, Miên tủm tỉm thơm chụt lên má cậu. Bữa nay em mặc áo bà ba, đeo khăn rằn, đội nón lá, xách giỏi mây, nom y như con gái miền Tây, giản dị dễ thương gì đâu. Thuyền ra tới chợ, em chọn rau củ quả cũng khéo lắm, có lẽ do thấy em nói giọng Bắc hơi lạ nên tụi con trai cứ trêu hoài. Tụi nó cà khịa em đẹp người đẹp nết mà sao yêu thằng trẩu tre tóc tai như xì ke hại Niệm đen mặt. Đã bực thì chớ lại còn nhận được điện thoại của chị Ly, Niệm cau có nhấc máy, chị thỏ thẻ rủ rê:
- Niệm à, chiều nay em bay về Hà Nội được không? Bạn chị mới mở một quán ăn ở gần nhà mình, rộng rãi thoáng mát và nhiều đồ ăn ngon lắm, về đi rồi chị dẫn em đi ăn, nhân tiện chị cũng có công việc quan trọng muốn bàn.
Vừa dụ đồ ăn, vừa là chuyện công việc quan trọng nên Ly tin chắc Niệm sẽ đồng ý thôi. Ai ngờ em đáp:
- Có gì phiền chị bàn với trợ lý của em.
- Sao vậy? Chị tưởng hôm nay em rảnh cơ mà?
- Vâng, đúng là hôm nay em rất rảnh, nhưng mà thời gian rảnh của em không dành để đi ăn với chị.
Đang ăn dấm chua nên giọng Niệm có phần gắt gỏng, Miên thấy anh khó chịu thì hỏi ai vậy, Niệm đáp chị Ly, cô giật máy của anh, hí hửng khoe chị:
- Chị Ly ơi em đang đi chợ nổi nè! Chị được đi chợ nổi bao giờ chưa? Sướng cực nhá, bao nhiêu đồ ngon luôn, nom thích mắt cực. Eo ui các anh trai ở đây nói chuyện duyên dã man, giọng miền Tây nó ngọt như mía lùi á...
Miên chưa ba hoa xong thì anh Niệm đã giật máy rồi nhấn nút tắt. Nom cái mặt hầm hầm thế kia là biết đang ghen rồi, khổ quá, cô chỉ nhận xét vậy thôi chứ có phải mê đắm anh nào đâu mà người ấy cũng giận nhỉ? Miên đã nghĩ anh rất ấu trĩ cho đến khi cô tận mắt chứng kiến có chị gái đong đưa người thương:
- Anh gì to cao vạm vỡ ơi! Qua đây với em đi! Việc của anh là ngày ngày chèo thuyền đưa em đi bán mãng cầu, thế giới còn lại cứ để em lo.
- Thế giới của anh ý đã có em lo rồi! Chị khỏi lo hão!
Miên điên người trả treo bà chị rồi lừ mắt quát người yêu mau chèo thuyền đi chỗ khác. Niệm được san sẻ hũ dấm cho Miên nên tâm trạng cũng dễ chịu đi nhiều, cậu đợi em mua đồ xong liền chèo thuyền tới một khúc sông vắng rồi cố ý để thuyền trôi tự nhiên, còn mình thì đi ra chỗ em, ôm em từ phía sau, em còn bực bội nên không thèm quay lại nhìn cậu, Niệm cười cười hỏi:
- Em có biết em đáng yêu nhất là lúc nào không?
- Hem biết! Lúc nào cơ?
- Lúc em ghen đó, phùng mang trợn má y hệt côn đồ.
- Em chỉ đành hanh tí xíu cho vui thôi chứ em hơi bị khí chất luôn á! Em thèm mà ghen!
Miên chối, Niệm phì cười gạt tóc em qua một bên, cúi xuống hôn lên gáy em. Sự đụng chạm thân mật của Niệm khiến Miên thoáng rùng mình. Tay anh siết eo cô thật chặt, anh hôn cô rất sâu, dường như anh muốn để lại thật nhiều vết yêu lên trên làn da màu nắng thân thương. Thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua đẩy thuyền trôi gần về bờ sông khiến những bông cỏ lau trắng muốt có cơ hội nghiêng mình cọ vào đôi gò má hồng. Chỉ là, cỏ lau có mềm đến mấy cũng chẳng dịu dàng bằng đôi môi anh, đôi môi ngọt ngào như dòng suối trong vắt làm dịu mát tâm hồn cô. Miên nhắm mắt hít thở bầu không khí tinh khiết, thả hồn phiêu lãng cùng chiếc thuyền đang lênh đênh trên sóng nước. Mất một lúc lâu thuyền mới trôi về phía khu nghỉ dưỡng, chị Nhi anh Mùi lao ra hỏi han:
- Ơ! Hai đứa dậy sớm đi chợ mà không gọi bọn chị?
- Em gái! Em rể! Đem đồ đây anh xách đỡ cho nào!
Hai anh hí húi xách đồ, Miên và chị Nhi lẽo đẽo theo sau, bọn họ vừa bước vào cổng thì chị lễ tân hớt hải gọi:
- Ôi bà Miên của tôi ơi! Bà đi chợ gì mà lâu dữ vậy? Trai đẹp đang đợi để phỏng vấn bà đó, mau lên!
Miên rối rít xin lỗi chị lễ tân rồi vội vã đi gặp khách. Niệm nheo mắt nhìn em, đoạn cậu quay sang hỏi Nhi:
- Chị có muốn em chuyển đền ba tháng lương anh Mùi bị phạt vào tài khoản của chị không?
Vì giờ Nhi lấy anh Mùi rồi nên cô và Cống xưng hô chị em, nghe em hỏi vậy cô mừng huýnh, gật đầu lia lịa. Em hí hoáy bấm điện thoại rồi nói nhỏ với cô:
- Em vừa chuyển một nửa rồi đấy, nửa còn lại còn xem chị trông coi em gái mình như nào.
Nhi thấy tài khoảnh nhảy số cười phớ lớ, cô ngay lập tức đuổi theo Miên, nghiêm giọng mắng mỏ:
- Miên! Một nam một nữ mới sáng ngày ra đã gặp riêng nhau còn ra cái thể thống gì hả em?
- Ôi dào, có sao đâu chị? Khách muốn thì mình gặp họ một xíu, vui lòng khách đến vừa lòng khách đi, được review tốt thì doanh thu của khu nghỉ dưỡng cũng tăng mà chị.
- Chị nói em nghe, làm người thì không thể vì đồng tiền mà bán rẻ lương tâm và cốt cách của mình được.
Nhi khẳng định hùng hồn như thể tiền Niệm vừa chuyển cho cô chỉ là lá rụng mùa thu. Cô bất chợt trở thành một bà chị gương mẫu, bám theo em gái đi phỏng vấn. Nghe chị lễ tân kể anh khách cực kỳ ấn tượng với Miên, biết em chưa lập gia đình nên anh nghĩ mình vẫn có cơ hội, ai ngờ tự dưng mọc đâu ra một bà chị đanh đá vô duyên cản trở công việc thả thính của anh. Kết thúc buổi phỏng vấn, Nhi dắt Miên xuống bếp trao trả lại cho Niệm, nhìn tài khoản lại nhảy số một lần nữa, cô hạnh phúc khủng khiếp, vậy là lại trả được một khoản nợ rồi. Bữa đó ba người phụ em Miên nhặt rau sống để ăn bánh xèo. Bánh em tráng vỏ mỏng, giòn rụm, thơm nức mùi nước cốt dừa. Niệm biết ăn hết mẹt bánh xèo của em thì kiểu gì cũng phải tập thêm vài giờ để ngăn ngừa má phính quay trở lại, nhưng vì ngon quá nên cậu chấp nhận chịu khổ, cứ thế đánh bay ba mẹt lớn. Nhi và chồng cũng no căng, cô vỗ vỗ chiếc bụng đầy mỡ, vô tư cảm thán:
- Sau này ai lấy được Miên thì sướng nhờ!
Niệm gật gù đồng ý:
- Công nhận, số em sướng!
Miên ngượng ngùng đấm nhẹ vào lưng anh. Cô và vợ chồng chị Nhi vui vẻ chém gió tung nóc nhà, anh Niệm lười biếng nằm gối đầu lên đùi cô, nhưng anh vẫn nghe câu chuyện của bọn họ, thi thoảng thêm nếm vài câu rất chất chơi. Có mọi người ở đây, Miên cười suốt. Sáng hôm sau ba anh chị đều phải đi sớm, cô thấy hơi tủi thân. Anh Niệm ôm cô vào lòng, thủ thỉ cưng nựng:
- Ngoan! Cuối tuần sau anh lại bay tới chỗ em!
Miên sụt sịt gật đầu, từ đó trở đi hễ rảnh rỗi anh lại tới thăm cô, có lần chỉ mình anh tới, có lần ba mẹ, anh Quang và cả ông bà nội cũng ghé qua. Miên kết thúc kỳ thực tập vào một ngày thứ bảy đẹp trời, buổi chiều hôm đó cô đợi anh tới để ăn liên hoan nhưng anh lại nhắn tin xin khất:
"Cuối tuần này anh bận, thứ hai anh bay vào sớm với em nhé! Mấy bữa nay chỗ em đang có mưa lớn, em chịu khó đừng ra ngoài, ở trong khu nghỉ dưỡng đợi anh."
Bận gì mà quan trọng hơn cả cô? Miên giận chẳng thèm nhắn lại. Buồn chán quá đỗi, Miên mở đài lên nghe cho vui tai, bất chợt có một mẩu tin khiến cô giật nảy mình:
"Thưa quý vị và các bạn, ông Dương Ngọc Nhất đã chính thức rời khỏi vị trí Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ từ hôm qua. Ông quyết định trao toàn bộ cổ phần mình đang nắm giữ cho cháu trai Dương Tất Niệm, và hiển nhiên anh sẽ trở thành tân Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ. Theo như nguồn tin mà Lê Ánh nhận được thì quyết định này của ông không vướng phải bất cứ sự phản đối nào từ hội đồng quản trị."
"Lê Thảo cảm thấy đó là điều dễ hiểu, bởi trong thời gian đảm nhiệm vai trò CEO của Nhất Kỷ, anh Dương Tất Niệm đã giúp cho doanh thu của một số công ty đang lỗ trong tập đoàn tăng trưởng một cách thần kỳ. Thảo nghe nói tối chủ nhật tuần này tập đoàn Nhất Kỷ sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng tân Chủ tịch nhậm chức."
"Cũng không nhỏ lắm đâu Thảo ạ, hội trường tổ chức sự kiện có sức chứa lên tới ba ngàn người đấy."
Lê Ánh chữa lời Lê Thảo, mắt Miên như nhoè đi. Mấy tháng nay toàn là anh thương cô đi thực tập vất vả, lo cô nhọc, còn cô tự mặc định anh rất giỏi nên chẳng thèm quan tâm tới công việc của anh. Ngày anh nhậm chức quan trọng như vậy mà cô không biết, cũng chẳng ai nói với cô. Hối hận trào dâng trong lòng, bất chấp ngoài trời mưa như trút nước, cô bắt xe tới thành phố Cần Thơ rồi mua vé bay về Hà Nội. Miên ở nhờ nhà chị Ly, mượn bếp của chị hì hụi làm chiếc bánh kem khổng lồ. Cô dự định sẽ đem bánh tới bữa tiệc để gây bất ngờ cho anh. Thế nhưng tầm hơn bảy giờ tối hôm chủ nhật Miên lại bị ngã cầu thang. Thấy em nằm bất động trên sàn, mọi người trong nhà đi dự tiệc hết rồi nên Ly vội vã kéo em về phòng mình, đặt em nằm lên giường rồi gọi điện cho bên giao hàng, thuê họ đem chiếc bánh siêu to tới bữa tiệc. Ở trên nắp của chiếc hộp đựng bánh, cô cẩn thận gài vào tấm thiệp ghi hàng chữ viết tay nắn nót:
"Bánh chị Ly tự tay làm tặng Niệm. Chúc Niệm mọi sự như ý, chúc tập đoàn Nhất Kỷ ngày một hùng mạnh. Dẫu cho cuộc đời có nhiều sóng gió thì chị sẽ vẫn luôn ở bên Niệm. Dẫu cho Niệm có là ai trong cuộc đời này thì chị sẽ vẫn yêu thương Niệm... bằng một tình yêu giản đơn nhất.
P/S: Vũ Thị Bích Ly."
Ly hi vọng Niệm sẽ hiểu được tâm ý của mình, cô đang định lên khoá cửa nhốt Miên trong phòng thì nghe nó thều thào gọi chị Ly. Sức khoẻ của con này tốt hơn cô tưởng, cô mà ngã cú đấy chắc phải mê man mấy tiếng lận. Cô lao tới bên em, giả bộ bực bội mắng mỏ:
- Chị đây! Chỉ còn mấy bậc thang nữa là xuống nhà mà sao em vụng về quá vậy? Tím bầm hết cả chân tay rồi đây này. Em có biết chị đau lòng thế nào không?
- Tại em không để ý cầu thang bị ướt nên trượt chân chị ạ, hình như ban nãy tụi con nít sang chơi làm đổ nước.
- À, là thằng Hạt Thóc và thằng Hạt Lúa, cháu trai ba Hoàng. Cái bọn nghịch quá cơ, chị thay mặt hai cháu xin lỗi Miên nhé, nom em mà chị nẫu hết cả ruột, thôi chị chẳng đi tiệc nữa đâu, chị ở nhà chăm em.
- Đừng, em vụng em chịu, liên quan gì tới chị cơ chứ. Em đau quá chị ạ, chắc đi tiệc không nổi. Nhờ chị mang bánh kem đến bữa tiệc giúp em, đừng nói là bánh em làm kẻo anh Niệm lại bị phân tâm...
- Thế chị bảo chị làm nhé, được chị gái làm bánh cho mình chắc Niệm vui lắm đấy.
- Thế cũng được chị ạ.
- Ừ, vậy em ở nhà nghỉ ngơi, chị đi đây.
- Từ đã... chị tăng nhiệt độ giúp em với, em lạnh quá.
- Ừ, được rồi, em yên tâm ngủ một giấc đi.
Sợ nhiệt độ phòng ấm sẽ làm Miên khoẻ lại, em mà mò tới bữa tiệc thì mất vui nên Ly âm thầm giảm xuống vài độ rồi đem điều khiển điều hoà giấu đi. Miên đắp chiếc chăn to sụ của chị Ly mà chẳng hiểu sao cứ thấy rét run. Chắc do tối qua bị dầm mưa, lại thức làm bánh suốt nhiều tiếng liền nên cơ thể cô không thích nghi được. Vết ngã bầm tím đau buốt gan buốt ruột, người Miên cứ đuối dần. Cô muốn nhắn tin cho anh Quang để nhờ anh giấu anh Niệm gọi bác sĩ tới khám cho mình, cơ mà lúc lôi điện thoại trong túi ra mới phát hiện nó đã sập nguồn từ lúc nào. Đầu óc mụ mị, Miên cố gắng nhổm dậy đi kiếm dây sạc nhưng vừa chạm chân xuống đất đã ngã lăn quay. Toàn thân ê ẩm, nhức mỏi, hình như cô bị trật khớp rồi, ngay cả bò cũng không nổi nữa. Miên kéo chiếc chăn xuống dưới sàn, cứ thế nằm co ro trong chăn, ngủ chẳng ngủ nổi mà dậy cũng không dậy được, cảm giác khó chịu giày vò cô tới phát điên. Ngược lại với Miên, Ly đã có những giây phút vô cùng vui vẻ. Khoác trên mình bộ cánh lộng lẫy, cô bước vào bữa tiệc với phong thái kiêu ngạo như thể mình là phu nhân tương lai của tập đoàn Nhất Kỷ. Chiếc bánh kem to sụ cũng khiến mọi người trầm trồ không ít.
- Bánh đẹp khủng khiếp Ly ạ, cô chưa thấy mẫu này ở đâu bao giờ, làm mất nhiều thời gian không con?
- Dạ, cũng không nhiều lắm, mấy chục tiếng thôi cô.
- Cô ngưỡng mộ Ly quá! Con vừa có tâm vừa có tầm!
- Dạ, cô quá khen, con vẫn cần học hỏi nhiều.
- Ui đã đẹp người đẹp nết lại còn khiêm tốn, thời buổi này kiếm đâu ra đứa con gái tuyệt vời như con chứ? Anh nào mà làm rể nhà mẹ Bích thì phúc phải biết!
- Đúng rồi! Gái đẹp như Ly thiếu gì anh tán? Con cứ chọn anh nào xuất sắc, gia thế tốt mà cưới.
- Ôi dào, Ly chỉ cần cưới được người thương Ly thật lòng là em mừng lắm rồi, gia đình em cũng đâu thiếu thốn gì mà phải nhòm ngó vật chất bên đằng nhà trai.
Cô Bích lên tiếng, Ly thầm thán phục nghệ thuật ăn nói của mẹ mình, về khoản khéo léo trong giao tiếp để lấy lòng người khác thì mẹ Hoài xách dép cho mẹ Bích.
- Bích ơi em dạy con khéo quá, những bài viết trên trang cá nhân của em chị đọc không sót một bài nào, giờ nghe em nói chuyện chị lại càng thấy thấm.
Chị Loan thật thà nhận xét, cô Bích liếc chị một lượt rồi khẽ thở dài. Khiếp thôi ạ, chỉ là một con mẹ viết vài ba bộ tiểu thuyết sáo rỗng nhạt tuếch trên mạng, chả có chút tên tuổi gì mà chị Hoài cũng mời tới dự tiệc. Hồi trẻ Bích cũng từng đọc mấy thứ tào lao đó, nhưng bây giờ cô đã là quý bà, vợ của sếp lớn, mẹ của hai đứa con giỏi giang nên đẳng cấp nó cũng phải khác, bị xếp ngồi gần những người ở tầng lớp dưới như chị Loan đây khiến cô hơi khó chịu. Tuy nhiên, cô vẫn giả bộ tươi cười rồi xởi lởi đáp lời:
- Dạ, em cảm ơn chị đã thích những bài viết của em, em cũng mê truyện chị viết lắm, truyện hay tuyệt chị ạ!
- Ui dào, chị viết truyện giải trí ấy mà, làm sao mà sánh được với những triết lý vừa sâu sắc vừa thâm thuý lại mang đầy tính nhân văn cao quý của em.
Hai mẹ con cô Bích bữa nay được đón nhận cả rổ lời khen nên mặt mày cứ hơn hớn cả ra. Chị Hoài biết thừa Ly vụng về nên chắc mẩm trong bụng con bé thuê thợ làm bánh, nhưng dù sao cũng là quà con tặng em nên chị không vạch mặt. Chị chỉ buồn vì hôm nay Miên không thể về tham dự bữa tiệc nhậm chức của Niệm thôi. Niệm bao bọc em kỹ quá, sợ Miên vừa thực tập vất vả vừa phải hao tổn tâm sức để nghĩ quà tặng anh nên chẳng cho cả nhà tiết lộ thông tin về bữa tiệc hôm nay. Chiều qua nó còn bảo để thứ hai nó đích thân tới đón Miên. Cái thằng rõ hâm, đời người thử hỏi có mấy lần nhậm chức Chủ tịch? Có người thương ở bên vẫn hơn chứ? Dạo này chẳng được khoẻ như hồi xưa nên chị không chạy lăng xăng ra tiếp khách giúp con được, chị chỉ ngồi một chỗ, cùng chồng lặng lẽ quan sát con trai yêu dấu. Nhớ năm nào nó còn muốn xuống chuồng lợn ăn và ngủ, muốn dành cả thời trai trẻ để đi mẫu giáo thì giờ đây nó đã là người đứng đầu Nhất Kỷ. Niệm nghiêm túc ngồi một góc lắng nghe bài phát biểu của ông nội. Sau khi gửi những lời nhắn nhủ yêu thương tới nhân viên của mình, ông trìu mến bảo Niệm:
- Tất Niệm! Thứ ông trao cho Niệm không chỉ đơn thuần là cổ phần hay địa vị, thứ ông trao cho Niệm là tuổi trẻ sục sôi và cũng là tâm huyết cả đời của ông.
Sau đó ông rót một ly rượu vang đi xuống dưới khán phòng mời vợ, bà nâng ly cụng vào ly của ông, hai vợ chồng nhìn nhau đầy âu yếm. Ông dịu dàng tâm tình:
- Mặcdù hơi sến nhưng xin phép Kỷ bữa nay cho tôi được xưng anh. Kỷ thương! Cảm ơn Kỷđã đồng hành cùng anh từ khi anh mới chỉ là một thằng trẩu tre tới lúc anh già đaugià đớn, cảm ơn Kỷ đã luôn thấy anh đẹp cho dù tóc anh đen nhánh hay trắng bạc,cảm ơn Kỷ đã tha thứ cho những lỗi lầm ngu xuẩn anh gây ra, cảm ơn Kỷ đã thôngcảm cho sự bận rộn xuyên suốt tháng ngày của anh. Anh đã không còn là Chủ tịch nữarồi Kỷ ạ, cũng chẳng phải ông nọ, ông kia. Anh bây giờ... chỉ đơn giản là chồng củaKỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...