Dĩ Hạ Phạm Thượng


Trại nuôi ngựa là chỗ để cho ngựa có thể chạy băng băng tự nhiên phải to rộng, chiều dài chừng ngàn bước, trên mặt đất phủ kín mặt cỏ xanh, có một loại cảm giác vi diệu quen thuộc......
"Giống như sân golf......" Quản Đồng thấp giọng nói.
Mà trước mặt mọi người là cảnh người người cưỡi ngựa, tay cầm cây gậy gọi là gậy Yển Nguyệt cũng có hình dạng tương tự như gậy golf, làm cho cảm giác quen thuộc này càng thêm rõ ràng.
Một trận bóng có số người chơi không nhiều, hai đội mỗi đội bốn người, tổng cộng tám người, trên đầu mỗi đội đeo băng đô màu đỏ, màu xanh để phân biệt.

Con ngựa của mỗi người đều được chọn lựa kỹ càng, đều là béo tốt khỏe mạnh, cao cấp tuấn mã ngẩng đầu chậm rãi bước, trước ngực rủ xuống mấy cái chuông vàng, trong lúc đi, lục lạc đong đưa, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mà kị sỹ cưỡi ngựa mang tư thế hiên ngang oai hùng, dáng người bừng bừng phấn chấn.

Các nàng tuy rằng ăn mặc hồ phục, nhưng lại buộc chặt đai lưng, triển lộ ra vòng eo tinh tế, giày da cột chặt, đạp đạp chân, rất là nhẹ nhàng linh động.
Chung quanh dùng màn che màu trắng, sau lưng có xây đài cao, người xem liền đứng ở trên đài, như vậy để phòng ngừa làm bị thương người xem, tầm nhìn lại bao quát.

Mà vị trí của Quản Đồng lại càng tuyệt hảo, nàng thậm chí có thể thấy rõ bộ dáng Vệ Nam Phong đeo băng đô màu lam lười biếng ngẩng đầu nhìn về hướng chính mình.
Nàng đã không còn là thiếu nữ non nớt, trên người luôn mang theo sự ngây ngô thiếu.

Mà là một cái nũ nhân trưởng thành, cả người đông thời tản ra khí chất vũ mị, thành thục của nữ nhân, lại có thêm sự anh khí của thiếu niên.
Quản Đồng nhịn không được nhớ tới những minh tinh điện ảnh trên TV ở đời trước, thậm chí cảm thấy vẻ đẹp cùng khí chất củaVệ Nam Phong so với càng nàng càng thêm xuất sắc.

Đây là khí chất của những người có địa vị cao, làm người nhịn không được chân mềm.

Như để minh chứng cho suy nghĩ của Quản Đồng, trong thính phòng cũng truyền đến tiếng thét trói tai của thiếu niên nam nữ.

Vu Uyển cười khẽ, quay đầu nói với Trần Tuyết Di: "Hiện tại bọn nhỏ đúng là không biết rụt rè chút nào."
Trần Tuyết Di trợn trắng mắt khinh thường nói: "Năm đó khi ngươi còn trẻ, cũng có cả đống thiếu niên thiếu nữ ném hoa cho ngươi còn gì."
Vu Uyển cười ha ha: "Ý Mãn ký ức thật tốt, chỉ là hiện giờ ta đã già rồi, liền không làm mấy hành động sến sẩm này."
Quản Đồng ở bên cạnh nghe thế, cũng nhịn không được lộ ra chút tươi cười.

Nàng vốn cho rằng thời đại này tịch mịch nhàm chán, ngày thường các cô nương thêu hoa, làm thơ giết thời gian, nhiều nhất cùng lắm cũng chỉ đu dây, đá quả cầu linh tinh.

Không nghĩ tới cũng có thời khắc náo nhiệt như vậy, bất kể nam nữ, phóng ngựa rong ruổi, chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy sảng khoái tự tại.

Nội thị gõ vang chuông đồng, ngay khi tiếng chuông vang lên.

Vương Mẫn lập tưc phóng ngựa lên trước, tay trái cầm roi, tay phải cầm gậy, tuy không có ghìm ngựa, nhưng con ngựa lại phảng phất cùng Vương Mẫn hòa thành một thể, không cần nàng cố tình dẫn đường, liền tránh được sự ngăn trở của đối thủ, mang theo chủ nhân hướng thẳng tới chỗ có bóng.
Bang một tiếng, gậy bóng vung xuống mang theo cỏ xanh, một quả bóng bằng da màu đỏ cũng bị đánh bay lên không trung.
Mọi người huýt sáo liên tục, một trận cạnh kỹ chính thức bắt đầu.
"kỹ năng cưỡi ngựa của Vương Mẫn không tồi." Vu Uyển gật đầu nói.
Quản Đồng không hiểu, chỉ ở một bên nghe.

Nàng thấy vó ngựa lộc cộc, giống như gió mạnh, ngay lập tức vượt qua mấy con ngựa, quả bóng bay ở giữa không trung, thỉnh thoảng bị đập một cái, lại thỉnh thoảng bị một người lao tới cản lại, còn chưa rơi xuống đất, cũng đã qua gậy của mấy người.
Quản Đồng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhịn không được ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm.

Mà một bên Vu Uyển cùng Trần Tuyết Di hiển nhiên cũng là am hiểu sâu việc này, thường thường đưa ra lời bình, lại làm Quản Đồng có cảm giác đang xem thực tế phát sóng trực tiếp trận đấu.
Chỉ là nhìn nhìn, ánh mắt Quản Đồng liền dính ở trên người Vệ Nam Phong.
Ở giữa một đám người, Vệ Nam Phong cũng coi như người lớn tuổi, nhưng lúc nàng nhìn quan, mặt mày hớn hở đến cực điểm, là bộ dáng hoạt bát mà Quản Đồng cũng không quen thuộc.
Ở bên trong trong mơ trước đây, có lẽ bởi vì lúc hai người gặp nhau, luôn là ở trong đại điện nặng nề trong đại điện.

Vệ Nam Phong luôn mang bộ dáng tiểu đại nhân, khi làm nũng, cũng sẽ không chạy khắp nơi.

Các nàng cùng nhau, ngày qua ngày ở nơi đó, dường như cũng dưỡng thành thói quen, cũng không cảm thấy hai người ôm lấy nhau học tập, nói chuyện, có cái gì không đúng.
Có đôi khi Quản Đồng cảm thấy Vệ Nam Phong già trước tuổi, nên thường hay trêu đùa nàng.
Nhưng tiểu thánh nhân tuổi nhỏ, luôn bỉu môi nói: "Tỷ tỷ, ta muốn tỷ tỷ ôm một cái, không có người ôm A Huân, cũng không có người thích A Huân."
A......! khi tiểu hài tự mềm mại làm nũng như vậy, Quản Đồng còn có thể kiên trì sao? Lập tức liền tự phán xét bản thân, cảm thấy mình làm thật quá đáng.

Vệ Nam Phong bởi vì thân phận có hạn, bên ngoài đã thực không tiện.

Thân là tỷ tỷ, Quản Đồng lại như thế nào có thể nhẫn tâm để nàng ở cảnh trong mơ vẫn phải làm bộ dáng kiên cường, không gì cản nổi chứ.

Sau đó vỗ phía sau lưng, dỗ dành tiểu cô nương.


Kể cả khi tiểu cô nương biến thành đại cô nương......!Ân......!thói quen hình thành cũng là rất khó bỏ.
Hơn nữa, nữ hài tử mà, phải thơm tho mềm mại mới đáng yêu.

(Báo công án bắt ngay và luôn)
Quản Đồng suy nghĩ lại bay xa.
Lúc này người xem lớn tiếng tiếng hoan hô vang lên, Quản Đồng phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhìn qua.
Vệ Nam Phong kẹp chặt bụng ngựa, nàng huy động gậy bóng trong tay, bóng đang bay trên không trung, bị nàng đập một gậy, nàng vung roi, roi ở không trung phát ra tiêng giòn vang, vó ngựa như gió, tiếp theo trong nháy mắt, nàng cũng đã đuổi tới phía dưới quả bóng.

Bóng còn chưa kịp rơi, lại bị đánh thêm một gậy, phát ra tiếng bang, lại tiếp tục bay đi ra ngoài.

Cứ như thế, Vệ Nam Phong thế nhưng mang bóng ở không trung chạy băng băng mấy trượng.
Vương Mẫn thấy thế, cái trán ra mồ hôi, lên tiếng kêu gọi đồng bạn.
Nhưng bất kể là che chở vẫn là đoạt cầu, Vệ Nam Phong đều giống như con cá chạch, trơn không thể bắt.

Con ngựa trắng dưới thân giống như cùng nàng trở thành một thể, chỉ cần Vệ Nam Phong hơi có ý bảo, nó liền sẽ mang theo chủ nhân đi đến địa phương nàng muốn đi.
Quản Đồng theo bản năng siết chặt ngọc bài trong tay.

Nàng nghe thấy trái tim chính mình nhảy bùm bùm thực mau.

Nàng nhìn đến Vệ Nam Phong lần lượt cùng những người khác gặp thoáng qua, mỗi khi ở thời khắc nguy cơ nhất vẫn luôn có thể thần kỳ tạm dừng hoặc là chuyển hướng.

Quả bóng ở không trung thỉnh thoảng phát ra tiếng bang, nhưng chưa từng rơi xuống qua.

Nàng đã cách khung thành càng ngày càng gần.
Vệ Nam Phong hơi xoay người, Quản Đồng rõ ràng thấy nàng nhìn hướng chính mình,nhưng thực mau nàng đột nhiên xoay người, gậy bóng ở không trung mang theo một vệt bóng mờ màu vàng.
Một cú đánh hết sức lưu loát dứt khoát.
Quả bóng màu đỏ chuẩn xác bay vào khung thành.
Khán giả tức khắc phát ra tiếng hoan hô như núi lở.

Vệ Nam Phong ha ha cười, mũi chân nhẹ nhàng đá ngựa một chút, con ngựa chạy chậm lại, mang theo nàng vòng một vòng xoay tại chỗ.

Quản Đồng nhìn chằm chằm Vệ Nam Phong, Vệ Nam Phong hướng nàng phất phất tay, Quản Đồng đột nhiên đỏ mặt.

Đối phương nhận ra chính mình sao?
Hay là nàng đang hướng phía Triều Vu Uyển cùng Trần Tuyết Hi phất tay? Quản Đồng không biết.

Vệ Nam Phong thực mau liền đi đến bên kia, cũng không có quay đầu lại nhìn về phía Quản Đồng.
Quản Đồng có chút buồn bã mất mát mà thở dài.
"Nhìn xem, bệ hạ của chúng ta lại nhiều một vị si tâm với ngài ấy."
Vu Uyển nhìn Quản Đồng cười.
Quản Đồng vội vàng xua xua tay, cúi đầu.

Nàng là thực kích động, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện như vậy của Vệ Nam Phong.

Mà Vu Uyển lại cảm khái nói: "Kỹ năng đánh cầu của Thánh nhân vẫn tốt như thường, làm người khó quên.

Ta cũng là thật lâu không thấy qua thánh nhân chơi bóng, hôm nay nhìn thấy, không uổng công tới này một chuyến."
"Ta xem ngươi chính là được tiện nghi còn khoe mẽ." Trần Tuyết Di không chút do dự nói móc một câu.
Vu Uyển cười cười, nhưng lại không nói lời nào.
Mà sắc mặt Vương Mẫn đầu tiên có chút khó coi, nhưng thực mau lại bị tư thế oai hùng của Vệ Nam Phong làm khuynh đảo, lẩm bẩm nói: "Thánh nhân......"
Tư Đồ Lan Đăng nghe thấy giọng nói đầy xi mê của Vương Mẫn, nàng nhìn vị biểu muội này của mình, lắc đầu, ghìm ngựa đi hướng một bên.
Đợt thứ hai lại mở màn.
Có trận đầu xuất sắc, mọi người cũng duỗi thẳng cổ cao giọng hoan hô.

Ngựa một lần nữa bắt đầu chạy vội, lúc này, Vu Uyển đột nhiên di một tiếng, nàng lôi kéo bên người Trần Tuyết Di: " Ngựa của Bệ hạ hình như có chút không đúng?"
Quản Đồng nhảy dựng trong lòng, nàng vội vàng nhìn xung quanh.
Khi thi đấu, ngựa thi đấu đều là con mà mọi người cưỡi quen, lẫn nhau đều có ăn ý, cũng bởi vậy mới có cảnh trước sau không cần kéo dây cương của Vương Mẫn cùng Vệ Nam Phong, mà chỉ dựa vào roi ngựa cùng dưới chân dùng sức là có thể làm ngựa trở nên dễ dàng sai khiến.

Quản Đồng nhớ rõ ngựa của Vệ Nam Phong là Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử cả người tuyết trắng, đôi mắt dịu ngoan thuần màu đen.

Mà bây giờ, hai mắt nó đỏ bừng, xao động bất an.
Trong lòng Quản Đồng dâng lên dự cảm bất tường.
Quản Đồng nhéo nhéo ngọc bài trong tay, nàng không kịp tự hỏi, cũng bất chấp Trần học sĩ kêu gọi ở phía sau, xoay người liền cháy xuống đài, một bên chạy, một bên chú ý Vệ Nam Phong.

Vệ Nam Phong dường như cũng đã nhận ra điểm này, lưng nàng hơi hơi cong lên, quyết đoán ném xuống gậy bóng, một tay cầm dây cương, nhỏ giọng trấn an.
Người chung quanh cũng là hàng năm lớn trên lưng ngựa, như thế nào còn không thấy rõ, lập tức liền có người ruổi ngựa tiến đến hỗ trợ.

Cũng không biết có phải do hành động đó mà làm kích thích ngựa hay không, phần lưng nó đột nhiên cong lên, bắt đầu nhảy người lên.

Vệ Nam Phong bị tác động làm thân mình cũng bị nhảy dựng theo, nàng lập tức đè thấp phần lưng, chặt chẽ nằm ở trên lưng ngựa.
Mọi người bắt đầu hét lên, rất nhiều người xem lui về phía sau.

Nhưng có vài người lại bắt đầu áp sát về phía Vệ Nam Phong, Vệ Nam Phong giương mắt.
Nàng thấy được vẻ mặt kinh hoàng đang xông tới của vệ đội, thấy được các đồng đội muốn cứu chính mình, rồi lại chần chờ không dám tiến lên.
Cực nơi xa người xem tứ tán chạy vội, có người mang vẻ mặt kinh giận, người lại lại kinh nghi bất định nhìn nàng.

Đương nhiên, còn có thân ảnh vừa quen thuộc lại xa lạ ở nơi xa đang hoảng loạn từ trên đài cao lao xuống dưới xông tới hướng chính mình.
Nàng muốn nhìn đến người, đều ở chỗ này.
Như vậy, hiệu quả mà những người này muốn, nàng có phải hay không cũng nên cho một chút mặt mũi?
Vệ Nam Phong không tiếng động lộ ra một mạt cười, nàng buông tay đang nắm lấy dây cương ra.
Con ngựa trắng như tuyết hí vang một tiếng, cả người đột nhiên đứng lên tới, cả người Vệ Nam Phong liền theo quán tính đổ về phía sau.
Từ lưng ngựa xóc nảy đến không trung, có một khoảng tạm dừng ngắn ngủi, nàng theo bản năng quay đầu, đi truy tìm cái thân ảnh kia.

Nàng cách chính mình rất gần, tóc mai tán loạn, hô hấp dồn dập, Vệ Nam Phong thậm chí nhìn đến mồ hôi đang chảy trên chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo của đối phương, lung lay sắp rớt, long lanh phản chiếu ánh sáng mặt trời, mười phần đáng yêu.
Vệ Nam Phong theo bản năng vươn tay về phía thân ảnh của người kia.
"Không cần!" Vẫn luôn cắn chặt khớp hàm, thanh âm nghẹn ở ngực, giờ phút này bị Quản Đồng hô ra tới, mang theo tiếng hét tê tâm liệt phế.

Quản Đồng theo bản năng nhào về phía Vệ Nam Phong.
Tại thời điểm Vệ Nam Phong sắp rơi xuống đất trong nháy mắt, nàng tóm lấy tay Quản Đồng.
Rốt cuộc bắt được, con mồi đưa đến trước mặt nàng.
Vệ Nam Phong gian nan nở một nụ cười, mặc kệ là thật, vẫn là giả, nàng bắt được, chính là bắt được.

Chỉ cần nàng bắt lấy, không ai có thể làm nàng buông ra!
Vệ Nam Phong nhắm lại mắt, mặc kệ chính mình dần chìm vào trong bóng tối.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Nam Phong: Vẫn là phải danh chính ngôn thuận bắt con thỏ nhỏ mới được, Ta không thể đi! Để nàng tới ~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui