Dị Giới Truy Mỹ Ký

– Chí Bảo thứ hai là Ngự Nữ Thiên Thần Quyết!

Âm thanh của Phong Lưu Đại Đế dần chuyển sang đê tiện khi nói những từ Ngữ Nữ Thiên Thần Quyết!

– Ngự Nữ Thiên Thần Quyết?

Lâm Thiên đầu óc trở nên nghi hoặc. Ngự nữ? Cái này là pháp môn cho dâm tặc phải không nhỉ? Lâm Thiên nhìn cái mặt biến đổi đổi thành đê tiện cử sư phụ mình thì càng chắc chắn với suy nghỉ của hắn.

– Ehem!

Phong Lưu Đại Đế ho một tiếng, hắn nhìn thấy đệ tử nhìn mình như một tên dâm tặc thì nhanh chống chỉnh lại tinh thần, không thể mất mặc được.

– Nếu con đã trở thành đệ tử của vi sư, thế thì vi sư sẽ truyền Pháp Quyết Chí Cao Vô Thượng này cho con.

Phong Lưu Đại Đế hùng hồn nói.

Lâm Thiên vừa nghe xong liền nói:

– Sư phụ không phải muốn ta trở thành dâm tặc đấy, nghe tên pháp quyết sao giống mấy tên dâm tặc thế này?

– Cái gì mà dâm tặc chứ, cái pháp quyết này có thể nói là một pháp quyết xong tu Vô Thượng, tu luyện loại pháp quyết này có thể vừa tăng tu vị vừa có thể kiếm vợ rất lợi hại. Ngươi nghỉ xem đàng ông chúng ta tự hào nhất là chuyện gì, không phải đánh nhau trên chiến trường, cũng không phải thống trị vạn giới. Mà chính là có thể khiến cho các muội tử chịu thua trên giường, đây là việc vinh quan nhất của đàn ông. Bởi vì thế pháp quyết này có thể khiến cho tu vị tăng cao trong lúc song tu và có thể khiến cho tiểu đệ đệ của ngươi ngày càng mạnh mẽ. Đánh đâu thắng đó. Không muội tử nào địch nổi.

Phong Lưu Đại Đế cao giọng nói. Cứ như chuyện này là chiện vinh quan nhất đời lão vậy.

Lâm Thiên nghe sư phụ nói, thì bắt đầu suy nghỉ. Cuộc đời của mình từ nhỏ đến lớn không biết tình yêu là gì. Nhưng khi muốn yêu lại bị người từ chối, khiến hắn rất tự ti, bây giờ có kỳ ngộ, nhận được truyền thừa của Phong Lưu Đại Đế, nhận được cái pháp quyết ngự nữ chí cao vô thượng này. Hẳn không phải tất cả mỹ nữ hắn nhìn thấy không thể thoát được sao. Đến lúc đó hắn sẽ có một hậu cung đầy ấp mỹ nữ, oanh oanh yến yến, như thế thì còn gì bằng.

Phong Lưu Đại Đế nhìn thấy Lâm Thiên mê ly thì đắc ý. Không tên đàng ông nào có thể cưỡng lại được dụ hoặc như thế này. Nếu hắn không phải là đàng ông thì không tính.

– Sư phụ ta muốn học Ngự Nữ Thiên Thần Quyết.


Lâm Thiên ánh mắt mong đợi nhìn sư phụ mình.

– Được rồi, cái gì cũng từ từ.

– Trước hết để ta quán đỉnh cho con cái đã, tia tàn hồn này của ta cũng có thể giúp con đến Trúc Cơ Cảnh Giới. Đi đến Tu Chân Giới cũng có chút lực tự vệ.

Phong Lưu Đại Đế Nghiêm túc nói.

– Bây giờ con nên làm gì.

Lâm Thiên thấy sư phụ nghiêm túc nói thế, hắn cũng nghiêm túc lại.

– Ngồi xuống đi!

Phong Lưu Đại Đế ra lệnh nói.

– Vâng!

Lâm Thiên làm theo mệnh lệnh của sư phụ.

– Oành!

Phong Lưu Đại Đế đưa bàn tay lên đặt ở đỉnh đầu Lâm Thiên, sau đó một luồng sức mạnh từ trên tay Phong Lưu Đại Đế truyền vào cơ thể Lâm Thiên, tạo nên một tiếng nổ mạnh. Lâm Thiên Chỉ cảm thấy một đạo hàn lưu từ trên cao đi xuống thẳng bụng, ban đầu thì chưa thấy cảm giác gì. Đột nhiên cổ sức mạnh đi khắp cơ thể phá các đạo kinh mạch đang ách tắc trong cơ thể Lâm Thiên.

Ngay lập tức lúc đó, Lâm Thiên cảm thấy toàn thân như bị đao cắt, thân thể cả cực kỳ đâu đớn. Khí huyết trong kinh mạch quay cuồng xoay chuyển tựa như ngọn lửa thiêu đốt. Khắp cơ thể đang bị nguồn sức mạnh này khai phá, luyện hóa, cơ thể của Lâm Thiên Ngày càng mạnh mẽ, từng tiếng, từng tiếng nứt của những đạo bình cảnh bị nguồn sức mạnh này phá vở, Luyện thể tầng một, Luyện thể tầng hai, Luyện thể tầng ba,... Luyện khí tầng 4,... Luyện khí tầng mười,...oành! Trúc cơ tầng một. Lâm Thiên cảm thấy cơ thể mình được khoái hoạt thoải mái chưa từng thấy, như được sinh ra một lần nữa vây. Trong tu luyện giới chỉ khi vào trúc cơ mới thật sự đặt chân lên con đường tu tiên. Bởi vì khi đến trúc cơ tu sỉ sẽ được tăng thêm 100 năm thọ nguyên, 100 năm đấy, con người trong thế giới này ai chả muốn mình được sống lâu, đâu ai muốn mình chết cả, nhưng mà ngươi bình thường chỉ có ước mơ mà thôi, không thể thực hiện được. Nhưng tu sỉ thì khác chỉ cần họ tu đến trúc cơ thì sẽ được tăng thêm 100 năm thọ nguyên vô cùng quý giá. Nhưng mà Lâm Thiên không biết muốn tu thành trúc cơ đối với những tu sĩ bình thường khó khăn cở nào, có người khi hết thọ nguyên cũng chả tu đến trúc cơ, chết đi vì không đủ thọ nguyên. Lâm Thiên quá may mắn khi được một vị Tiên Quân quáng đỉnh cho, thế nên hắn không cần tu luyện cực khổ như những người khác.

– Oành!

Trong cơ thể Lâm Thiên nổ mạnh một tiếng, sau đó bình ổn trở lại, nguồn sức mạnh được Phong Lưu Đại Đế đưa vào cũng đã được luyện hóa hết, trở thành cảnh giới của Lâm Thiên.


– Vèo!

Mở mắt ra, Lâm Thiên cảm giác thế giới thực không giống. Hết thảy đều rất minh bạch, sắc thái rõ ràng, sinh động mỹ lệ. Bên tai còn nghe rõ tiếng không khí lưu động, tiếng con ruồi đang bay lượn, tiếng côn trùng phát ra từ lòng đất. Mình cư nhiên lại có thể nghe được những thanh âm nhỏ và xa như vậy, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả những việc này, nếu là trước kia Lâm Thiên chưa bao giờ cảm thụ được, chỉ là bây giờ lại cảm nhận vô cùng chân thực. Đây nhất định là cảnh giới thiên tiên mang đến, thật không biết nên hay không tin tưởng. Lâm Thiên một chóc lát đã đạt được mong ước của vạn người bước vào cảnh giới tối cao, hắn không còn là một người yếu đuối như trước kia nữa, bây giờ hắn đã mang trong mình tu vị cao thâm. Tất cả đều phát sinh rất bất ngờ, tựa như ảo mộng.

Lâm Thiên thả lỏng tâm tình, xem kỹ lại cơ thể một lượt, tuyệt không có gì bất thường. Chỉ là da dẻ trắng ra rất nhiều, giống như là hài nhi vậy. Y phục cũng đã nhỏ đi một ít, xem ra bản thân mình lại cao hơn lúc trước. – Sư phụ, thật là thần kỳ

Lâm Thiên mừng rỡ hướng về Phong Lưu Đại Đế nói.

Nhưng khi nhìn thấy sư phụ thì hắn cả kinh, bởi vì hình dáng của sư phụ với trước kia khác một trời một vực, lúc trước cơ thể rất rõ ràng, còn bây giờ thì nhạt dần, như thể sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào vậy.

– Sư phụ, ngươi không sao chứ!

Lâm Thiên lo lắng hỏi.

– Ta không sao!

Phong Lưu Đại Đế mĩm cười hiền lành nhìn Lâm Thiên.

Phong Lưu Đại Đế híp hai mắt, có khí mà không có lực nói:

- Đại công cáo thành! Đồ nhi ngoan, ngươi phúc trạch vững chắc, thật vượt xa kỳ vọng của ta, ngươi hướng vách gỗ này đánh ra một chưởng xem.

Lâm Thiên có chút không rõ, y lời sư phụ đánh ra một chưởng, chỉ nghe rắc rắc một tiếng vang lên, bức tường gỗ vững chắc lập tức đổ sụp.

Lâm Thiên ngây người cả kinh, mình căn bản không có dụng lực, nếu mà dụng lực, chẳng phải đã phá nát cả cái động này rồi sao. Hắn ngạc nhiên hỏi:


- Sao có thể như thế?

Phong Lưu Đại Đế vẻ mặt tươi cười, hết sức vui mừng, nói:

– Ngươi tu vị trúc cơ, không còn là thường nhân nữa rồi, đây là chuyện bình thường, sau này ngươi hãy tự tìm hiểu.

– Thời gian của ta không còn dài, còn một tâm nguyên chưa hoàn thành, ngươi có thể thay ta hoàn thành được không.

Nghe sư phụ nói thế Lâm Thiên vội vàng lên tiếng:

– Là chuyện gì sư phụ, dù lên trời xuống đất đệ tử cũng sẽ hoàng thành nó cho sư phụ.

– Thật ra cũng không có chuyện gì, năm xưa khi Vạn Linh Tiên Tông bị diệt, những sư nương của ngươi đã được ta dùng pháp thuật vô thường cưỡng ép đưa các nàng đưa về nhân giới, đây cũng chính là 1 trong những nguyên nhân làm vết thương của ta không thể hồi phục.

Phong Lưu Đại Đế ưu thương nói.

– Thế là giúp sư phụ tìm sư nương về à.

Lâm Thiên tò mò nói.

– Không chỉ có thế, ngươi phải còn giúp ta chiếu cố các nàng! Hiểu chưa!

Phong Lưu Đại Đế thở dài nói.

– A!

Lâm Thiên cả kinh, là một nam nhân, đối với từ "chiếu cố" này, hắn còn có thể giải thích, từ ánh mắt thỉnh cầu của Phong Lưu Đại Đế, hắn hoàn toàn hiểu được. Thế nhưng mình cả đời đâu có gặp qua chuyện hoang đường như vậy, bây giờ sư phụ lại bảo mình chiếu cố sư nương, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng. Lại nghĩ, sư phụ nhìn bề ngoài hơn sáu mươi, vậy sư nương chẳng phải cũng đã già rồi sao? Nếu sư phụ có nữ nhi Chiếu cố nữ nhi của bọn họ còn có thể, chứ sư nương liệu có thể miễn không? Lâm Thiên trong lòng thầm nghĩ, nhất thời không biết nói gì cho tốt.

Phong Lưu Đại Đế tựa như nhìn thấu tâm tư Lâm Thiên, tiếp tục nói:

– Trong Tu chân giới có Trú nhan đan, ăn vào có thể được dung nhan vĩnh viễn.

Lâm Thiên sừng sốt, vậy chẳn phải những sư nương của mình rất xinh đẹp hay sao? Lâm Thiên không khỏi khâm phục sư phụ, chuyện như vậy, nếu đổi lại là hắn, thì vạn vạn lần không có khả năng làm được.

– Được rồi, ta cũng không còn nhiều thời gian, đến lúc ngươi phải đi rồi, nhớ phải chiếu cố các nàng đấy.


– Đây là Ngọc Đính Ước, cái này để ngươi nhận dạng các nàng. Khi ngươi đến gần các nàng, viên ngọc này sẽ phát sáng. Còn đây là Ma Long Giới có thể chứa đựng vật sống. Trong giới ngươi là vô địch. Chỉ cần ngươi có thể đem người vào trong nhẵn thì cho dù Tiên Quân cũng phải chết.

Phong Lưu Đại Đế móc trong trong người ra một cái ngọc thạch xanh biết tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo và một cái nhẵn màu đen phía trên nhẵn là hình đầu lâu đáng sợ.

– Trích máu nhận chủ đi.

Đưa nhẵn xong, thì hắn bảo Lâm Thiên trích máu nhận chủ.

– Vâng!

Lâm Thiên làm theo, cắn ngón tay của mình để máu nhỏ lên chiếc nhẵn. Sau đó chiếc nhẵn phát sáng, sau đó tự động bay vào ngón tay của Lâm Thiên.

– Dùng ý thần thức để xem thử đi!

Sau một thời gian thì Lâm Thiên đã sơ bộ biết cách sử dụng của nhẵn không gian này.

– Được rồi đến lúc ngươi phải đi rồi.

Nói xong, Phong Lưu Đại Đế lấy tay mình đánh mạnh vào trong hư không, khiến hư không vở ra. Đây là sức mạnh quy tắc của Tiên Quân.

– Oành!

– Vào đi!

Phong Lưu Đại Đế đạp một cước vào mông Lâm Thiên, khi hắn vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

– A...sư phụ!

Lâm Thiên hét thảm, sau đó hư không đống lại.

– Nhờ cả vào con đây!

Nói xong thì thân hình của hắn cũng biến tại chổ, tan biến vào trong thiên địa, như chưa hề tồn tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận