Dị Giới Thú Y

Trời đêm yên tĩnh, trăng sáng lên cao, Sở Thiên đi trong con hẻm nhỏ lần trước mình bị thích sát, nhưng bây giờ Sở Thiên lại rất an toàn, cảm giác có Ám Dạ Liệp Thú cấp tám và Vong Linh pháp thần đi bên cạnh mình khiến Sở Thiên vô cùng yên tâm.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nheo mắt lại, vừa đi vừa nói với Ba Bác Tát bên cạnh mình: "Nói với binh đoàn Thổ Long, từ ngày mai trở đi, ngày đêm giám sát hữu tướng phủ, chỉ cần An Đạo Nhĩ xuất hiện, lập tức thông báo cho ta."

"Không thành vấn đề, thưa ông chủ!" Ba Bác Tát âm hiểm cười, vết sẹo trên mặt nhăn lại, "Ha ha, tôi chỉ sợ An Đạo Nhĩ uống xong ly rượu đó rồi, không còn sức đâu mà đứng dậy."

"Đúng rồi, rốt cục ngươi đã hạ độc gì vậy?" Sở Thiên có chút lo lắng sợ Ba Bác Tát không biết nặng nhẹ, "Có lấy mạng của An Đạo Nhĩ không vậy?" Sở Thiên định để An Đạo Nhĩ nằm mấy ngày, nhưng lỡ như Ba Bác Tát ra tay nặng quá, trực tiếp để An Đạo Nhĩ đi gặp chư thần, vậy tội danh mưu sát hữu tướng của đế quốc, cũng đủ để Sở Thiên đại thiếu gia trở về trong lòng của nữ thần Sinh Mệnh rồi.

"Ông chủ yên tâm đi." Ba Bác Tát hất đầu lên, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh trăng lại càng lộ vẻ hiểm ác, hắn tự tin nói: "Trong vòng nửa tháng, ngài hữu tướng đại nhân đáng kính của chúng ta sẽ vừa bị hôn mê, vừa bị tiêu chảy."

Phụt… An Na đang đi dò đường phía trước Sở Thiên cũng cười ngặt nghẹo, bị hôn mê còn bị tiêu chảy, vậy chẳng phải là phải ở trên giường…

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên đột nhiên dừng lại, mắt trợn lên nhìn Ba Bác Tát, sau đó cười thật lớn, "Ha ha ha ha, Ba Bác Tát, ngươi…ngươi…Lương tháng này của ngươi tăng gấp đôi nhé!" Sở Thiên không thể nhịn được cười lớn, cái lão Ba Bác Tát này ra tay độc quá, nếu như An Đạo Nhĩ thật sự vô tội, thì quả thật hữu tướng đại nhân đáng thương thảm rồi, đường đường là hữu tướng đế quốc. Công tước Khải Tát, mà lại phải hôn mê đến mức nằm bậy ở trên giường. Hắc hắc, chuyện này thật là buồn cười quá!

Thấy ông chủ cười, mấy tên pháp sư Hắc Ám cũng cười lớn theo, theo một ông chủ như vậy quả thật có tiền đồ, trước đây bản thân đi đâu cũng bị mọi người khinh bỉ, nhưng từ lúc theo ông chủ rồi, lại có thể quang minh chính đại khiến cho hữu tướng đế quốc đi bậy trên giường…


Mấy người đang vui vẻ cười thì vai của Sở Thiên đột nhiên bị vỗ một cái, rồi ngay lập tức, sau lưng vang lên một tràng cười chói tai, "Ha ha ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi quả nhiên rất thú vị!"

"Ai?!" Sở Thiên thất sắc kinh ngạc, nhanh chóng xông vào giữa đám pháp sư Hắc Ám, đồng thời lén ấn vào hòn đá truyền tin ở bên hông khiến nó vang lên.

Thủ hạ của mình đều ở trong tầm nhìn, nên người vỗ vai không thể là người của mình! Hơn nữa, hắn có thể tránh được tai mắt của An Na, xuất hiện ở sau mình mà không để lại tiếng động nào, điều này chứng tỏ gì? Cao thủ! Chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục!

"Bảo vệ ông chủ!" Ba Bác Tát cũng biến sắc mặt lại. Một người có kiến văn rộng rãi như Ba Bác Tát hiểu rõ rằng, người đến chắc chắn không phải là kẻ đơn giản! Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, mấy tên pháp sư Hắc Ám lập tức vây quanh lấy Sở Thiên, còn hai tay Ba Bác Tát cũng thụt vào trong tay áo

Đinh…. Một tiếng kim loại khô khốc vang lên, An Na đột nhiên biến mất trong bóng tối, còn dưới chân người đến lại xuất hiện một trường tiễn màu xanh biếc!

Lúc này, Sở Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đến, cùng lúc đó cũng thở phào một cái. Một nam hài chừng mười ba, mười bốn tuổi đứng trước mặt Sở Thiên, khuôn mặt trắng như ngọc, y phục đủ các màu sặc sỡ, tươi cười ngọt ngào như vô hại, xem ra chỉ có vẻ là một tiểu đệ đệ khả ái mà thôi. "Hắc hắc hắc hắc, lũ tiểu tử ngươi phản ứng cũng nhanh đấy!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Tuy thực lực của tiểu nam hài này rất mạnh nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, Sở đại thiếu gia rất có lòng tin, "Ha ha, tiểu đệ đệ, muộn vậy rồi, sao đệ vẫn chưa về nhà vậy?"

"Tiểu đệ đệ ư? Ha ha ha." Tiểu nam hài cười lên ngặt ngẽo, giọng cười vô cùng quỷ dị hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng của y, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi gọi ta là tiểu đệ đệ ư? Thật là thú vị, một nghìn năm nay rồi, chưa có người nào gọi ta như vậy đâu."


Một nghìn năm? Sở Thiên khịt mũi cười cười, sao bây giờ trẻ con lại thích giả làm người lớn nhỉ?

"Ông chủ, hãy cẩn thận!" Sở Thiên còn đang muốn đùa giỡn với tiểu nam hài kia, thì Ba Bác Tát mặt mày nghiêm trọng ngăn cản hắn, "Hãy xem mắt của hắn!"

Mắt ư? Sở Thiên hít vào một hơi, trên đại lục Huyễn Thú này có rất nhiều chủng tộc có trí tuệ, màu mắt cũng không giống nhau, nhưng chưa từng thấy đôi mắt nào giống của hắn, một con mắt phát ra tia sáng màu xanh đỏ, con mắt khác lại có tia sáng cửu sắc chói lọi!

"Ha ha, ngươi đến tìm ta chăng?" Sở Thiên cười ha hả nói, nhưng bước chân lại thụt lùi về phía sau các pháp sư Hắc Ám vài bước, chỉ dựa vào đôi mắt này thôi thì Sở Thiên đã có thể xác định, hắn không phải là một tiểu đệ đệ bình thường rồi.

"Hắc hắc hắc, ngươi muốn chạy trốn ư?" Tiểu nam hài chìa ra một cánh tay trong suốt lấp lánh chỉ vào Sở Thiên, nghiêng đầu cười: "Ngươi yên tâm, hiện giờ ta còn chưa muốn giết chết ngươi! Trên người ngươi có rất nhiều mùi vị lão bằng hữu của ta, nể mặt của họ, ta sẽ không giết ngươi đâu." Nói xong, hắn chớp chớp mắt, thâm độc cười, "Có điều…Nếu ngươi không thành thật trả lời ta, thì ta cũng không chắc chắn đâu."

Thì ra là có chuyện muốn hỏi lão tử, hừ hừ, vậy thì dễ rồi, Sở Thiên nheo mắt cười, "Vậy ngươi muốn biết điều gì? Có điều, ta cũng không chắc là biết đâu nhé!" Cứ cho ngươi thực lực kinh hồn, nhưng muồn lấy thứ gì từ Sở đại thiếu gia ta đây mà không trả một thứ gì thì không thể được đâu!

"Ngươi có thể gọi ta là Mặc Phỉ Đặc." Tiểu nam hài mỉm cười đi về hướng của Sở Thiên, nhưng giọng nói đã băng lãnh đến cực điểm, "Nếu ngươi không biết, ha ha, thì ta sẽ giết ngươi, sao hả?"


"Ô, đừng, như vậy không hay đâu!" Mặc Phi Đặc duỗi tay về phía sau một cái, ba chiếc đoản tiễn đã ở trong tay hắn, "Nha đầu cứng cổ này, ha ha, nói cho ngươi biết, ngay cả là Tinh Linh Vương cũng không dám làm như vậy với ta đâu nhé!" Mặc Phỉ Đặc giơ tay ra, xòe năm ngón tay, ba chiếc đoản tiễn liền rơi xuống, nhưng khi chúng gần chạm đất thì đột nhiên biến mất.

"A!" Tiếng kêu kinh ngạc của An Na vọng lại, Sở Thiên nhìn về hướng tiếng kêu đó, trước bức tường đất sau lưng Mặc Phỉ Đặc, An Na đang sợ hãi dựa sát vào tường, còn ba chiếc đoản tiễn đang ngắm đúng yết hầu An Na mà lao đến.

"Thật vô vị!" Mặc Phỉ Đặc lắc lắc đầu, ba chiếc đoản tiễn theo động tác của hắn, rơi xuống dưới chân An Na kêu đinh đinh mấy tiếng, "Ức hiếp một tiểu nha đầu thật không có ý nghĩ gì cả, ừm, như vậy đi, ba trăm năm sau ta lại cho ngươi một cơ hội nữa! Ha ha ha ha, lúc đó mới thật sự thú vị đấy!"

An Na ngây người một chỗ, Sở Thiên cũng thấy dại người đi, đây có thể hiểu như thế nào? Một Ám Dạ Liệp Thú cấp tám mà đến cơ hội đánh trả cũng không có ư?! Tên Mặc Phỉ Đặc này rốt cục là người thế nào?

"Được rồi, ta không phí lời nữa." Mặc Phỉ Đặc đi tới trước Sở Thiên, Ba Bác Tát và mấy pháp sư Hắc Ám như gặp phải một bức tường khí, tự giác dạt sang hai bên, Mặc Phỉ Đặc bỗng chỉ tay lớn tiếng hỏi: "Bây giờ nói ta biết! Mạch Khẳng Tích đang ở đâu?"

Đôi chân của Sở Thiên bất giác run lên, nhưng trong đầu lại phản ứng rất mau lẹ, lão tử vốn chẳng biết ai là Mạch Khẳng Tích cả, nhưng tuyệt đối không thể nói ra, nếu không, tên Mặc Phỉ Đặc này thẹn quá hóa giận, khó bảo đảm hắn không giết ta, tuy lúc nãy đã kịp ấn đá báo tin, với tốc độ nhanh nhất của NMD cũng sắp đến rồi, nhưng Sở Thiên hiện giờ lại không hề ôm chút hi vọng vào NMD! Bởi vì chỉ dựa vào khí thế này cũng có thể khiến đôi chân của Sở Thiên run rẩy, tình cảnh này chỉ có đúng một lần vào lúc Long Hoàng xuất hiện mà thôi!

"Mạch Khẳng Tích? Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Đã lâu rồi ta không gặp ông ấy rồi." Sở Thiên nheo nheo mắt, biểu tình trên mặt hết sức thành kính, "Hiện tại ta cũng không biết ông ấy ở đâu, có điều, nếu Mặc Phỉ Đặc tiên sinh nếu cần, ta có thể giúp người tìm ông ấy!"

"Ha ha ha, ngươi nói láo!" Mặc Phỉ Đặc dù đang cười nhưng ai cũng có thể cảm thấy hắn đang tức giận. "Đã lâu không gặp ư? Hừ hừ, vậy ngươi có thể giải thích cho ta, tại sao trên người ngươi lại có mùi của Mạch Khẳng Tích nhiều như vậy?"

Gặp quỷ rồi! Sở Thiên hơi thở có chút gấp gáp! Lão tử thực chưa nghe qua cái tên Mạch Khẳng Tích chết tiệt đó, càng đừng nhắc đến mùi vị gì chứ, "Mặc Phỉ Đặc tiên sinh, đây có lẽ là lâu rồi nhưng vẫn còn lưu lại mà thôi, hồi đó ta ngày nào cũng ở cạnh Mạch Khẳng Tích, cho nên bây giờ vẫn còn lưu lại mùi của ông ấy trên người."


"Không, không, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi lại nói dối rồi." Mặc Phỉ Đặc nhẹ nhàng tóm lấy cổ áo của Sở Thiên, kéo Sở Thiên về phía trước mặt, "Ngoài vợ hắn ra, Mạch Khẳng Tích tiên sinh sẽ không ở bên cạnh ai cả…. Về điểm này, ta hiểu rất rõ."

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lộ tẩy rồi. Sở Thiên cười gượng mấy tiếng, cúi đầu nhìn tiểu nam hài chỉ đến vai mình, thẳng thắn phát thệ: "Ta lấy danh nghĩa của nữ thần Sinh Mệnh ra thề, những lời ta nói hoàn toàn là sự thật!" Vào thời khắc quan trọng nhất, Sở Thiên lại lấy danh nghĩa nữ thần ra làm tấm chắn.

"Nữ thần Sinh Mệnh ư? Ái Lệ Ti? Ngươi dám dùng danh nghĩa của Ái Lệ Ti để thề sao? Ha ha ha ha ha…" Mặc Phỉ Đặc như nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười, thả cổ áo của Sở Thiên ra, ôm bụng cười phá lên.

Mãi một lúc sau, Mặc Phỉ Đặc cũng cười mỏi miệng, xoa xoa mặt mình nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ta rất tức giận! Ái Lệ Ti một vạn năm trước đã chết ở Lạc Nhật thành rồi! Ngươi lại lấy danh nghĩa của người chết ra để thề? Ngươi nói xem, ta có phải nên giết ngươi không?"

Ca ngợi nữ thân…. Con mẹ nó đồ chết tiệt! Sở Thiên không còn hơi đâu mà tức giận, từ trước đến nay, Sở Thiên đều dựa vào danh nghĩa nữ thần Sinh Mệnh mà giả danh lừa bịp, hắn vẫn tưởng rằng Thượng cổ chư thần chỉ là truyền thuyết, nhưng tên Mặc Phỉ Đặc này lại nói với Sở Thiên, nữ thần thực sự tồn tại! Nhưng đã chết rồi…

"Hửm? trợ thủ của ngươi đến rồi kìa." Mặc Phỉ Đặc ngẩng đầu nhìn trời, "Lại có cả hơi thở của Hoàng Kim Long và Cự Long, ha ha, tên tiểu tử này thật thú vị."

Gầm…. Tiếng long ngâm trong trẻo vang lên, Hỗn Huyết Long NMD lướt vào giữa Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc, sau đó xoay vòng quanh Sở Thiên, đôi cánh rồng thường ngày giấu hai bên người cũng trải rộng ra, "Ông chủ, tôi đến rồi!"

"Ngươi không sợ ta sao?" Mặc Phỉ Đặc bỗng ngây người ra, nhìn chằm chằm vào NDM, nhìn thân thể ung dung xoay quanh Sở Thiên hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu tự mình lẩm bẩm: "Thì ra không có cấp vị gì, chẳng trách lại không sợ khí của ta…"

"Được rồi, Phất Lạp Địch Nặc, ta đã không còn kiên nhẫn với ngươi nữa rồi." Mặc Phỉ Đặc lại chỉ về phía Sở Thiên, "Bây giờ, nói cho ta biết, Mạch Khẳng Tích ở đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận