Sáng Thế mẫu thần kiêu ngạo cuồng vọng, Sở Thiên chỉ hận rằng mình không thể ngay lập tức thu thập bà ta, có điều hắn thật sự có thể động thủ sao? Tạm không nói có thể đánh thắng hay không, cho dù thật sự đánh bại được Sáng Thế mẫu thần, Sở Thiên hắn còn có thể làm gì? Cho dù thế nào, người ta cũng là nhạc mẫu của hắn!
Kiềm chế tâm trạng đang muốn bùng nổ của mình, Sở Thiên cười nói: "Tiểu Bạch, thực lực của mẹ nàng rốt cuộc thế nào? Nếu như Khố Khoa Kỳ và vạn thú dũng sĩ cũng không ngăn bà ấy lại được, ta sẽ nghĩ cách thả Vĩnh Hằng Thần Vương ra."
"Thôi đi!" Tiểu Bạch nóng nảy xua tay, "Thực lực của mẹ ta chỉ có cha ta rõ, tóm lại chắc chắn bà ấy còn lợi hại hơn của lúc ta và Cáp Địch Tư còn ở trạng thái đỉnh phong."
Nói rồi, Tiểu Bạch thò tay tháo mũ giáp xuống, hung dữ cười nói: "Nhìn ta hiện tại thế nào?"
Lúc này cơ thể sau khi biến hóa của Cáp Địch Tư chưa trở về nguyên trạng, vẫn là bộ dạng nửa người nửa thú, cao hơn Sở Thiên một cái đầu, khuôn mặt một nửa là nụ cười tinh nghịch của một tiểu nha đầu, nửa kia lại là một quái vật mọc đầy vảy, mắt xanh răng nanh, cơ thể của nàng là nửa người nửa thú, bên trái là cánh tay của con người bình thường, bên phải lại là móng vuốt to bằng cả một con người, trên bờ vai đầy vảy có một con mắt mọc lên, nhãn thần linh động, con ngươi hình trứng tròn với ánh mắt sắc bén của loài mèo.
Đây mới là chân thân của Cáp Địch Tư. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
"Thế nào? Còn dám lấy ta không?" Tiểu Bạch hé miệng cười duyên, những răng nanh hiện ra trên khuôn mặt, lại là một nụ cười dữ tợn khủng bố.
Sở Thiên nắm lấy móng vuốt thú của Tiểu Bạch, cười nói: "Có gì mà không dám? Nàng quên là ta làm gì rồi sao? Cho dù nàng có xấu nữa ta cũng có thể biến nàng trở lại như cũ"
Tiểu Bạch đưa chiếc vuốt thú khổng lồ vào miệng, lấy ra một chiếc răng nanh máu của Cáp Địch Tư, giao cho A Mạt Kỳ, đồng thời căn dặn hắn giấu chiếc răng máu này vào không gian khác.
Sở Thiên lại hói: "Cha mẹ nàng rốt cuộc là chuyện thế nào?"
"Ta biết thế nào được a, từ khi ta biết chuyện họ đã thường cãi nhau, sau này vì chuyện muội muội ta biến thành bộ dạng này, họ đã chia tay rồi!" Tiểu Bạch chỉ vào miệng của Phan Đa Lạp, cười nói: "Bé con, con không được nói ra ngoài a, đây là tin xấu nhất trong thần tộc đấy."
Phan Đa Lạp cười hì hì gật đầu, "hiểu mà, lãnh đạo đều không muốn bị người khác biết gia đình họ bất hòa, hắc hắc, câu nói này là ca ca nói."
"Mạt Khắc Nhĩ nói? Hiểu rồi, chắc chắn là nó lại bị Đới An Na bắt nạt rồi, xấu hổ không dám nói với người khác!" Tiểu Bạch gật đầu, đung đưa chiếc vuốt lớn tiếp tục nói: "Có nhìn thấy không, cơ thể Thú thần này vốn dĩ là sủng vật của cha ta…"
Tiểu Bạch lải nhải lôi thôi, nhưng chuyện này thật ra rất đơn giản. Đầu tiên là hai phu thê Sáng thần có rạn nứt tình cảm, ngày nào cũng cãi nhau. Rồi mỗi người ủng hộ một người con gái của mình. Cáp Địch Tư và Sáng Thế mẫu thần về một phe, Ái Lệ Ti và Sáng thần cùng một phe.
Còn Sáng thần năm ấy có một con cự thú thần sủng, con thần sủng này vốn là ở phái trung lập, không giúp bất cứ ai, nhưng ngày kia Cáp Địch Tư ngụy tạo ra một bức tình thư của Tiểu Bạch gửi cho thần sủng, kết quả thần sủng đi cầu hôn với Tiểu Bạch, khiến cho Sáng thần đại nộ, trừng phạt nặng thần sủng. Sau đó chân tướng sự việc sáng tỏ, thần sủng đi tính sổ với Cáp Địch Tư, cuối cùng cắt đứt nửa thân người của Cáp Địch Tư.
Lúc đó Cáp Địch Tư ủng hộ Mẫu thần. Sáng thần nổi cơn thịnh nộ không hồi phục cơ thể cho nàng ta, Mẫu thần không còn cách nào khác, không có bản lĩnh của Sáng thần, liền dùng thần sủng đã chết và nửa thân người của Cáp Địch Tư dung hợp lại
Tử Thần biến thành quái vật khiến tính tình bạo ngược, đem sự bất hạnh của nàng ta đổ lên đầu Tiểu Bạch. Dùng lời nói của Cdt "Nếu như ngươi đồng ý lời cầu hôn của thần sủng, thì sẽ không có chuyện như hôm nay", kết quả là nhà Sáng thần lớn cãi đằng lớn, nhỏ đánh đằng nhỏ. Sáng thần không có thời gian quản lý việc nhà, đại chiến chúng thần lần thứ nhất đã bùng phát từ miệng của Tiểu Bạch và Cáp Địch Tư.
Sở Thiên nghe Tiểu Bạch nói xong, trong lòng lại càng mông lung, lẽ nào bút ký của nữ thần Sinh Mệnh mà hắn lấy được từ tay của Long Hoàng năm đó, chính là ngòi dẫn nổ của đại chiến chúng thần lần thứ nhất – thư tình mà Tử Thần ngụy tạo?
Đáng tiếc quyển bút ký ấy đã ko còn, Tiểu Bạch cũng chưa từng nhìn thấy bút ký đó, hiện tại có hỏi cũng không còn ý nghĩa.
"Ai da"! Sở Thiên vỗ trán, "Vừa rồi căng thẳng quá, quên rất nhiều chuyện, phải nghĩ cách để nhạc mẫu tách nàng và Cáp Địch Tư ra, cho dù cơ thể này cho Cáp Địch Tư cũng được, như vậy ta có thể làm cho nàng một cơ thể khác."
Tiểu Bạch lè lưỡi, kêu lên "quên mất", có điều nghĩ lại, nàng lại lắc đầu nói: "ngươi đừng thấy Mẫu thần thiếu chút nữa đánh chết Cáp Địch Tư, nhưng bà ấy yêu thương nha đầu thối đó lắm, chàng đừng chủ động nhắc đến chuyện tạo cơ thể hay cải tạo Cáp Địch Tư."
"Ồ?" Sở Thiên tủm tỉm cười nhìn Tiểu Bạch, "ý của nàng là…"
"Ngốc quá, cha, ý của mẹ Ái Lệ Ti, mọi người đều hiểu mà!" Phan Đa Lạp vỗ bàn tay nhỏ cười nói: "Phải để bà ngoại tính khí thối đó đến cầu xin cha, hi hi, sau đó lừa chết bà ấy!"
"Ha ha, không hổ là con gái ta!" Sở Thiên ôm lấy Phan Đa Lạp, hôn mạnh một cái.
Thấy tình hình này, hai tên gấu trúc nằm sấp trên đất bất giác lẩm bẩm, "Xong rồi, tiểu công chúa Phan Đa Lạp của Bố Lôi Trạch đã bắt đầu biến thành ác ma rồi!"
"Các ngươi nói gì?" Tiểu Bạch đá vào một con gấu trúc, không vui nói: "Đây là truyền thống của nhà Phất Lạp Địch Nặc chúng ta, hiểu chưa? Được rồi, ta cũng không phí lời nữa, các ngươi thu dọn rồi đi theo ta!"
Bận nửa ngày trời, Tiểu Bạch cuối cùng đã có thời gian xử lý chính sự
"chúng ta điểm rồi, ai trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp?" Kiệt Khắc Tốn uể oải nằm sấp xuống, không có ý muốn đi.
Tiểu Bạch dùng bàn tay khổng lồ của nàng véo vào tai một con gấu trúc, kéo hắn lên, "Ta gọi Chiến Thần và Chu Thần Hoàng Lăng Vệ đến thay các ngươi! Thế được rồi chứ?"
Kiệt Khắc Tốn cả kinh, "vậy Khảm Phổ há chẳng phải… không được, nói thế nào Khảm Phổ cũng là huynh đệ nhà chúng ta, không thể để hắn chịu tội thay chúng ta a!"
"Yên tâm đi, Khảm Phổ ở đây sẽ không bị cô đơn đâu! Ta sẽ tìm một công việc thích hợp hơn cho hắn."
Tiểu Bạch cũng không còn để ý đến Kiệt Khắc Tốn, lệnh cho A Mạt Kỳ đưa Khảm Phổ tới.
Ngoài Chiến Thần và Chu Thần Hoàng Lăng Vệ, những người đến cùng còn có hơn trăm Tế Tự của Giáo Đình, người nào cũng là cuồng tín đồ, trên lưng mỗi người cõng một tập thư tịch quyển trục, vừa vào tháp, họ đã bắt tay dọn dẹp, sắp xếp của Tiếp Nguyệt Tháp rộng rãi thành dáng vẻ của một thư viện.
Kiệt Khắc Tốn thắc mắc nhìn họ, "Đây, đây là làm gì vậy?"
Khảm Phổ sắc mặt rạng ngời, bá khí uy dũng đứng đầu tam giới năm nào đã biến mất, hắn đang mặc một pháp bào Tế Tự, cười nói với Kiệt Khắc Tốn: "Đại ca, Giáo Hoàng của nhân gian chuẩn bị trùng tu Phán Quyết Thần Điển, truyền bá vinh quang của bệ hạ. Bệ hạ giao cho ta nhiệm vụ vinh dự này, để ta giúp các Tế Tự nhớ lại sự huy hoàng của họ, đồng thời thẩm biên lại thần điển mà họ viết."
Kiệt Khắc Tốn lặng im một hồi lâu không đáp, lặng lẽ gật đầu, đối với một cuồng tín đồ mà nói, có thể hiệu đính lại pháp điển của Thần Hoàng, là một chuyện vinh dự đến nhường nào.
Khảm Phổ lại phấn khích nói tiếp: "Bệ hạ còn cho phép, cứ cách một thời gian sẽ phái người đến thay ta một tháng, để ta đi khắp đại lục truyền đạo."
Nhìn bộ dạng lòng đầy mãn nguyện của Khảm Phổ, Kiệt Khắc Tốn cười, Chiến Thần viết sách, ha ha, đúng là thú vị a. Có điều vẫn tốt hơn việc xông lên liều mạng trong mưa tanh gió máu nhiều.
Vẫy tay chào tạm biệt Khảm Phổ, Sở Thiên trở về Bố Lôi Trạch, Tiểu Bạch chợt gọi hắn lại, "Chàng đợi chút đã?"
Nói rồi, cơ thể của Tiểu Bạch bắt đầu thay đổi, biến trở lại bộ dạng của tiểu nha đầu tinh nghịch, đây là pháp môn biến Thú Thần thành hình người, không phải là nàng thật sự biến thành người, "được rồi, hiện giờ có thể đi rồi! Kiệt Khắc Tốn, ngươi không được chụp lén bọ dạng xấu xí vừa rồi của ta."
Trở về Bố Lôi Trạch, Sở Thiên dàn xếp lại chuyện, rồi vội vàng hỏi nơi hạ lạc của Mỹ Nhân Ngư Bào Uy Nhĩ.
Được bộc nhân chỉ điểm, Sở Thiên đến bờ biển ở ngoài đảo, Bào Uy Nhĩ đang tu luyện trong nước, "Biểu tỷ, có chuyện rất quan trọng muốn nói với người!" Sở Thiên hét lớn.
Mỹ Nhân Ngư ngạc nhiên trở lại bên bờ.. Sở Thiên do dự chốc lát, đáp: "Có một tin tốt và một tin xấu, người muốn nghe cái nào trước?"
Mỹ Nhân Ngư bật cười, còn cho rằng Sở Thiên đang đùa, "Từ lúc nào ngươi học trò miệng lưỡi trơn tru rồi? Nói cái tốt trước đi!"
"Tin tốt là, ta đã mang Phán Quyết Thần Thú về!" Mỹ Nhân Ngư biến sắc, Sở Thiên thị ý nàng nghe hết đã, rồi nói tiếp: "Kiệt Khắc Tốn có thể làm chứng, Tư Đặc Ân cả đời này chưa từng giết một người nào?"
"Vậy phụ hoàng ta?"
"Có lẽ chưa chết!" Sở Thiên nhìn bộ dạng bất ngờ của Mỹ Nhân Ngư, điềm nhiên nói: "Có điều theo Kiệt Khắc Tốn nói, những thần tộc vốn đã chết, đều bị Tư Đặc Ân đưa vào trong không gian ngục giam, và những thần tộc đó hiện giờ, đã bị Sáng Thế mẫu thần biến thành vong linh!"
Nụ cười mừng vui của Mỹ Nhân Ngư chợt đanh lại, một lúc lâu, nàng nhàn nhạt nói: "Đây chính là tin xấu? Phụ hoàng ta có thể biến thành vong linh thấp kém nhất?"
Sở Thiên thở dài gật đầu
Bùm!
Nước biển phía sau Mỹ Nhân Ngư chợt nổ ầm, cát trên bãi biển dưới chân nàng dâng trào như nước biển.
Sở Thiên tiến đến ấn vào vai nàng, "Bình tĩnh một chút, ta biết ngươi muốn cứu Vưu Nhân bệ hạ về, nhưng đối thủ của chúng là Sáng Thế mẫu thần!"
"Hiện giờ những vong linh đó ở đâu? Mỹ Nhân Ngư phớt lờ câu nói của Sở Thiên, lạnh lùng hỏi.
"Có lẽ là ở bên cạnh Sáng Thế mẫu thần." Sở Thiên kéo lấy tay nàng, "Đi, theo ta về thánh điện. Nếu như hiện giờ ngươi muốn đi tìm Mẫu thần, đừng trách ta đi tìm Mặc Phỉ Đặc và A Mạt Kỳ ngăn ngươi lại!"
Mỹ Nhân Ngư vẫn giằng ra, nhưng Sở Thiên vẫ kiên quyết kéo nàng về thánh điện, mọi người của Bố Lôi Trạch đang đón Kiệt Khắc Tốn, từng món ăn được đưa lên, Kiệt Khắc Tốn hớn hở ăn từng món.
"Uhm, uhm, ngon!" Kiệt Khắc Tốn ném phăng xương thú trong tay, uống một ngum rượu, khen ngợi: "không hổ là tài nghệ của Thực Thần!"
Tiểu Bạch lại cười nói: "Đây không phải là Thực Thần làm đâu, ngươi ăn từ từ một chút, đây chỉ là tiền yến (trước bữa tiệc), món ăn chính của Thực Thần còn ở phía sau đấy!"
"Vậy kêu Thực Thần nhanh lên a!" Kiệt Khắc Tốn đợi đến nóng nực rồi.
"Đã sai người đi thông báo cho Sử Đế Phân rồi, ngươi vội gì nào?" Tiểu Bạch cười nhạo nói.
"Ông chủ, không hay rồi!" Lúc này La Tân hốt hoảng chạy vào, trong tay quơ một mảnh giấy.
Tiểu Bạch trêu cười nói: "Hoảng sợ cái gì? Có phải đập vỡ bàn ăn rồi không?"
"không phải!" La Tân lắc đầu liên hồi, "Vừa rồi ta đi mời sư phụ làm bếp, nhưng sư phụ….người….lão nhân gia người….đã bỏ đi mất rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...