Đường hầm còn có lỗ thông! Mắt Sở Thiên chợt sáng lên, sai A Mạt Kỳ lần lượt đưa người nhà về lại Bố Lôi Trạch, sau đó dùng cực phẩm Phục Tư Đặc đưa hai tên Hùng Miêu vào Tiếp Nguyệt Tháp, một âm thanh "Ting tang" vang lên, cổng lớn đã đóng.
"Hai vị, bây giờ có thể ở nó ra được rồi chứ?" Sở Thiên vẫn luôn tỏ ra là người biết hưởng thụ, lấy một ghế nằm chuyên dụng từ trong nhẫn ra, thoải mái nằm xuống, "Mở ra đi để mọi người cùng xem."
Một tên Hùng Miêu đưa ra phiến tinh thạch đặt trên vách Tiếp Nguyệt Tháp, ở cạnh Sở Thiên, rồi cười nói: "Huynh đệ, lần này đến lượt ngươi."
"Đau quá!" một tên Hùng Miêu khác, vẻ mặt đau đớn, đưa móng vuốt vào trong miệng, dùng sức cắn mạnh, sau đó nhắm mắt cho những giọt máu trên móng vuốt nhỏ xuống phiến tinh thạch.
Tên Hùng Miêu nằm cạnh Sở Thiên giải thích: "Thấy chưa, những đồ vật của Lão đại thì phải dùng Thí Thần linh hoàng huyết mới mở ra được."
"Các ngươi cùng một dòng máu với Tư Đặc Ân ư?" Sở Thiên vô cùng sửng sốt "Lạ thật, tại sao cùng là bán sinh thần sủng, nhưng máu của ta và A Mạt Kỳ lại không giống nhau!"
Hai tên gấu trúc không trả lời, cười gian trá, đương nhiên là không giống được, nhưng máu của các ngươi cũng có thể giống nhau, nhưng muốn như vậy ngươi phải lĩnh hội được tâm của thần linh.
Thần Hoàng huyết vừa nhỏ xuống tinh thạch, phiến đá hình bát lăng ấy liền thay đổi hình dạng thành một quả cầu tròn sau đó phát ra một hào quang lớn, tạo thành một màn hình.
Trên màn hình rõ ràng là hình ảnh của Tư Đặc Ân, nhưng lại không uy nghi lẫm liệt như trong sách, chỉ thấy mang một túi áo trắng trên vai, trường bào cũng cuộn ở bên hông, ngồi trên một ghế nằm bằng trúc, vẻ mặt vô cùng lười biếng.
Lại nhìn nơi mà Tư Đặc Ân đang ngồi, ngoài một khoảng không ra, không còn gì khác nữa, Phán Quyết Thần Hoàng và cái ghế của hắn mơ hồ ẩn hiện trong không trung.
"Hắc! Tên Hùng miêu ngu ngốc kia, gần đây thế nào rồi? Chắc là lại mập lên nữa phải không?" Tư Đặc Ân vừa mở lời, liền khiến cho hai tên Hùng Miêu xấu hổ cúi đầu xuống. Bởi vì Sở Thiên đang đứng đó, mà Lão đại lại goi biệt danh "Hùng Miêu ngu ngốc" ra.
"Ta đã bảo các ngươi nên giảm béo đi, còn mập thêm như vậy nữa, không khéo cha mẹ các ngươi sẽ tìm ta tính sổ mất, lại trách ta để các ngươi thừa dinh dưỡng! Để ta đoán thử xem…. Bây giờ chắc các ngươi đã bịt tai lại rồi phải không? Ha ha, nhưng ta vẫn phải nói, các ngươi…"
QUả nhiên, cả hai tên Hùng Miêu đều đã đau khổ bịt tai lại rồi. Sở Thiên cười thầm, đáng lẽ màn hình này phải đưa cho Phán Quyết thần thú, nhưng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Tư Đặc Ân bất đắc dĩ phải giao nó cho Mỹ Nhân Ngư.
"cứu mạng a! hắc, Long Thần thân mến, ngài cũng nên bịt tai lại đi. Theo kinh nghiệm của chúng ta, Lão đại sẽ còn nói lung tung khá lâu đấy!"
Sở Thiên không hề có ý định bịt tai lại, nhìn lên màn hình cười tủm tỉm, chăm chú xe m1 người có vẻ ngoài hoàn toàn giống mình đang thao thao bất tuyệt, đây cũng là một việc khá thú vị.
Quả thật Tư Đặc Ân nói lung tung khá lâu, nhưng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất Sở Thiên cũng từ đó mà biết được rất nhiều thông tin, ví dụ như, Tư Đặc Ân sớm đã biết Khố Khoa Kỳ muốn phản bội hắn!
Bỗng nhiên, Tư Đặc Ân dừng lại, thần sắc nghiêm chỉnh. Từ trên ghế nằm đứng hẳn dậy, chỉ nghe hắn chậm rãi nói, "Kiệt Khắc Tốn, bây giờ ngươi nên đi gặp Phất Lạp Địch Nặc rồi, bất luận thế nào, ngươi cũng phải thông báo cho hắn một việc, nếu không gặp được hắn, dù phải dùng đến mật đạo ta để lại cho các ngươi, rời khỏi tam giới cũng phải thông báo cho hắn.
"Chúng ta đã rõ!" hai tên Hùng Miêu dứt khoát đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng, bọn họ đều biết, nếu hai tên Hùng Miêu này dùng mật đạo đi rồi, thì một Tiếp Nguyệt Tháp không người canh giữ sẽ sụp đổ, cũng có nghĩa là, điều mà Tư Đặc Ân muốn nói tiếp, cho dù là không màng tới sự hủy diệt của tam giới, cũng cần phải truyền tới tai Sở Thiên.
Sở Thiên cũng tập trung lắng nghe.
"Kiệt Khắc Tốn, ta thất bại rồi…." Tư Đặc Ân chậm rãi nói "trong cuộc tranh giành Sáng Thần Chi Tâm này, ta đã thất ại rồi, không ngờ Khố Khoa Kỳ lại nhanh hơn ta một bước, giờ hắn đã tiếp cận được Sáng Thần Chi Tâm rồi!"
Nữ thần tại thượng! Sở Thiên nhắm mắt, Khố Khoa Kỳ tiếp cận Sáng Thần Chi Tâm, cũng có nghĩa là, sinh mạng của Tiểu Bạch cugx đang bị uy hiếp. Cái gọi là thần vương bất diệt trước mặt Sáng Thần Chi Tâm nào có tác dụng gì!
"Ta không biết Khố Khoa Kỳ dùng cách nào, hắn thậm chí còn chưa lĩnh hội được Thần Chi Tâm, chỉ dựa vào sức mạnh của đỉnh phong Chủ Thần mà tìm ra tung tích của Sáng Thần Chi Tâm, vì vậy…." Tư Đặc Ân nói tiếp: "một khi Khố Khoa Kỳ thực sự có được Sáng Thần Chi Tâm, phá vỡ đường hầm thời không trở về, hắn nhất định sẽ nhốt Phất Lạp Địch Nặc, ít nhất cũng phải mười bốn năm, cho đến lúc ta quay lại lần nữa"
Giọng nói của Tư Đặc Ân nhỏ dần, màn hình cũng đã tắt. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Hai tên Hùng Miêu không còn vẻ cười cợt nữa, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi đã nghe rồi chứ, Khố Khoa Kỳ…"
"tức thật, đầu óc Tư Đặc Ân có vấn đề rồi!" Sở Thiên bấc giác quát lớn, "Hắn nghĩ gì vậy, đã biết rõ ràng Khố Khoa Kỳ muốn phản bội, sao không giết hắn ta đi, nếu sớm giết Khố Khoa Kỳ thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay rồi!"
"mời ngồi, mời ngồi! hừ, việc này không thể trách Lão Đại được, chẳng phải mỗi người đều có quyền chọn niềm tin của mình sao?"
Khố Khoa Kỳ chợt nói, câu nói này quả thật không giống với hình tượng con sâu rượu của hắn ta chút nào.
"Tâm niệm của Tư Đặc Ân là gì? Có phải là rõ ràng biết có kẻ muốn phản bội, lại không ra tay?"Sở Thiên quả thật "khâm phục" Thần Hoàng đến tột đỉnh.
Hai tên Kiệt Khắc Tốn nhìn nhau, sau đó một người nói: "trước khi được tiến cử làm Thần Hoàng, Lão đại cũng đã từng làm thần vương, ngươi biết lão đại dựa vào đâu mà được tiến cử làm thần vương không?"
Sở Thiên nhún vai, "Ta làm sao biết được? là nhờ thần chi tâm, hay là thần chi hồn?"
"Là thần chi tâm! Cái mà lão đại đã lĩnh hội được là lòng khoan dung!" Kiệt Khắc Tốn giơ lên ba móng vuốt nhọn hoắc, "Năm đó trước khi Sáng Thần quy ẩn, đã từng hỏi riêng những thần vương lúc đó, trước lúc hắn rời đi, ai có tâm nguyện gì thì hãy nói ra, Sáng Thần sẽ đáp ứng. ngươi biết các vị thần vương trả lời thế nào không?"
"Tử thần nói, cô ta muốn mạnh hơn chị gái mình, vậy là được Sáng Thần ban cho câu chú nguyền rủa; Sinh mệnh Nữ thần cô ta muốn có thứ đồ chơi vui nhất trong tam giới, vậy là được ban cho cây trượng sinh mệnh. Nhưng nguyện vọng của Bố Lai Ân Đặc lại rất buồn cười, hắn ta muốn đấu với Sáng Thần một trận, kết cuộc thì không cần phải nói nữa, hắn ta thất bại thảm hại!"
Tên Hùng Miêu khác nói tiếp: "Nhưng lúc đó Lão đại nói, thứ nhất mong muốn tam giới sẽ không có giết chóc nữa, thứ hai mong nhân thần vầ thú thần hòa thuận, thứ ba mong Sáng Thần sớm quay lại! Kết quả là Sáng Thần đã ban cho Lão Đại Phán Quyết thần lực, cho người làm Thần Hoàng!"
Sở Thiên lại nheo mắt nói: "Nhưng sau khi làm Thần Hoàng, Tư Đặc Ân đã giết không ít thần dân!"
"Ai nói?" Kiệt Khắc Tốn quát lớn: "Từ trước đến nay Lão đại không hề sát sinh, cho đến nay tay chưa từng dính máu!"
"Nhưng còn Huyết Luyện Ngục…được, những thần dân bị đày ở Huyết Luyện Ngục, linh hồn của bọn chúng vẫn còn, cứ xem như Tư Đặc Ân không hoàn toàn giết họ, nhưng những linh hồn ấy đã bị mất đi thần tộc thì sao? Theo ta biết, rất nhiều thần tộc đã bị tiêu diệt dưới Phán Quyết thân hồn. Đừng nói với ta là bọn họ vẫn còn sống nhé!"
"Bọn họ… thật ra vẫn còn sống! Chẳng phải sống cũng có nhiều cách đó sao?" kiệt khắc tốncười cười, "Nếu như Khố Khoa Kỳ thực sự có được Sáng Thần Chi Tâm, ngươi sẽ được thấy những thần tộc đã "chết" dưới tay của lão đại, còn bây giờ, ngươi có thể rời khỏi đây rồi, bọn ta phải uống rượu nữa, ha ha. Khố Khoa Kỳ đã không xuất hiện, thì ngươi cũng đừng đến làm phiền bọn ta nữa!"
Hai tên Hùng Miêu mang bình rượu ra, không còn để ý tới Sở Thiên nữa.
Sở Thiên đứng im một lúc, sau đó nhìn hai tên Hùng Miêu, quay người đi.
Trở lại Bố Lôi Trạch, Sở Thiên còn có chút rầu rĩ không vui. Trước đây Tiểu Bạch là Thần Vương bất diệt, nhưng nếu thật sự để khố khoa kỳ chiếm được Sáng Thần Chi Tâm, tất cả đều là số không.
Trong lúc hoảng hốt, Sở Thiên có chút kích động, hắn cũng muốn đi tìm Sáng Thần Chi Tâm!
Chẳng qua đây chỉ là một chút kích động mà thôi, Sở Thiên không tự đại đến nỗi nghĩ rằng mình sẽ có được Sáng Thần Chi Tâm.
Tản bộ ở bãi biển, Sở Thiên chau mày nghĩ lại những việc xảy ra gần đây, đáy biển biến động lớn, Khố Khoa Kỳ, Đặng Khẳng, Sáng Thế thần tộc…. Rất nhiều việc đang chờ hắn giải quyết.
"Phất Lạp Địch Nặc, mau đi theo ta!" Bác Đức chợt từ trên trời hiện xuống, không kiêng cữ, nắm tay Sở Thiên, đưa hắn bay về hướng quang minh thánh điện.
Sở Thiên thoáng kinh ngạc, khi nhìn thấy Bác Đức mới bình tâm trở lại, hỏi vội: "Sao vậy, xảy ra chuyện lớn gì rồi!?"
"Đi cứu phụ hoàng ta!" bác đức vừa nói xong, cả hai người cũng vừa bay đến Quang Minh Thánh Điện.
"Ôi! Đau đầu quá!" Sa Khắc ôm đầu, đau đớn nằm lăn trên mặt đất, năm vị phu nhân của hắn và ma sủng Tra Nhĩ Tư lo lắng đứng một bên, vừa thấy Sở Thiên vội nói: "miện hạ, ngài mau mau cứu hắn đi."
"Phải giữ hắn lại trước đã."
Sở Thiên nhìn lướt qua, rồi hỏi Tra Nhĩ Tư: "ngươi nói xem, hắn bị bệnh gì vậy?"
"Vừa rồi chủ nhân đang ăn thịt, đột nhiên bị đau đầu, chúng tôi không biết nguyên do."
"Lui xuống đi!", Sở Thiên khoát tay, nói với năm chị em Tiên Đế đang giữ Sa Khắc lại, Sở Thiên khám sơ qua, ngạc nhiên nói "Cơ thể không có biểu hiện gì bất thường, Bác Đức miện hạ, có phải đã đến lúc Bố Lai Ân Đặc muốn thức dậy rồi không?"
"không đâu, ta đã kiểm tra rồi, không có dấu hiệu gì của Bố Lai Ân Đặc!" Bác Đức nắm chặt cánh tay Sở Thiên, "ngươi nói thân thể của phụ hoàng không có gì bất thường ư? Bỏ đi, thuật thượng cổ tế tự của ngươi hẳn là không sai được, vậy…"
"linh hồn!" Sở Thiên chợt nhớ ra, nói: "Mau đưa ta đến thế giới linh hồn của ông ta!"
Nói xong, Sở Thiên liền chỉnh lại Kinh Cức Long Hoàn trên đầu.
"Ta không thể làm được!" Bác Đức cười khổ: "thế giới linh hồn của phụ hoàng đã được bảo vệ, sức lực của ta không đủ mạnh, phải gọi A Tư Nặc, La Tây Nhã đến giúp sức."
Tam đại linh hồn mạnh nhất đã tề tựu đông đủ, sau đó đưa Sở Thiên vào thế giới linh hồn của Sa Khắc.
Xuy! Xuy!
Sở Thiên còn chưa mở nổi mắt, đã ngửi thấy mùi sặc mũi, hắn vội vàng bịt mũi lại, phải hình như như thế nào nhỉ? Một loại rau thối và thịt thú trộn lẫn vào nhau, bên trên rưới thêm giấm, đây là một loại mùi vô cùng thối.
"Ọe" Bác Đức nhịn không nổi, nói thầm: "trước đây ta đã từng thấy thế giới linh hồn của Sa Khắc, nhưng chưa bao giờ đặt chân tới, quả thật là chịu không nổi!"
A Tư Nặc thì không sao, cười nói: "Ha ha, thế giới linh hồn của Sa Khắc quả thật độc đáo."
Sở Thiên vừa mở mắt đã vô cùng kinh ngạc, chỉ vào một ống xương đùi đang gặm dở ở dưới đất, hỏi: "Sao Sa Khắc lại đem thức ăn vào thế giới linh hồn được vậy?"
Thật buồn cười hết sức, Sở Thiên không thể không thở dài, Sa Khắc có thể đem thức ăn vào linh hồn, nhưng một Sở Thiên như hắn lại chỉ có thể mang Kinh Cức Long Hoàn vào, lẽ nào bảo vật của Long tộc, một trong bảy thần cụ tạo ra thế giới, lại ngang hàng với thức ăn của một kẻ ngu ngốc nào đó?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...