"Ha ha, bộ dạng trước đây của Cát Nặc Bỉ Lợi ta cũng đã từng nhìn thấy, không biết có chỗ nào đẹp, lại có thể khiến cho đệ tam mỹ nữ thần tộc là Vận Mệnh nữ thần lại yêu hắn!"
Sở Thiên cười giỡn chơi, sau đó chỉ vào một con đường nhỏ trong đống đổ nát, "Đi, chúng ta đi xem thử!"
Tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng Sở Thiên vẫn nhớ kỹ lời cảnh báo của Đặng Khẳng, bước đi rất cẩn thận.
Gió lạnh thấu xương trên mặt trăng, trong đống hoang tàn đổ nát ấy thỉnh thoảng lại nghe tiếng xào xạc do cát bị hút vào, đập vào vách tường, hiện ra vô cùng quạnh quẽ, từ đây thực không có cách nào để tưởng tượng ra sự phồn hoa năm xưa của Nguyệt Thần Điện. Trên đường cẩn thận từng bước, Sở Thiên đến bên viền mép của Nguyệt Thần Điện, cũng chính là vị trí cổng chính của trang viên Lai Nhân Cáp Đặc.
"Cũng không có gì a?" Sở Thiên và A Mạt Kỳ nhìn nhau, cùng nhún vai, sóng bước tiến ra Nguyệt Thần Điện.
Khi ra thần điện, Sở Thiên hoàn toàn không phát hiện ra sự nguy hiểm "không ai có thể cứu ngươi" mà Đặng Khẳng đã nói, ngược lại còn cảm thấy cả người thư thái thoải mái, thần lực trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển, hơn nữa còn xuất hiện dị tượng đôi chút tiến bộ.
Cảnh sắc bên ngoài Nguyệt Thần Điện không khác mấy với bên trong, đều là một vùng đất màu ngân bạc cùng gió lạnh rít gào, có điều bên ngoài không có phế tích, chỉ có từng phiến nham thạch lớn đen kịt tản mác khắp nơi, lởm chởm cổ quái, càng làm tăng thêm sự tối tăm ở mặt trăng vốn đã u ám.
A Mạt Kỳ chợt dừng bước chân lại, hai tay nắm hờ, tám cánh ưng màu vàng kim dài hơn mười thước hiện ra sau lưng, không ngừng vỗ đập nhẹ, "Ông chủ, nồng độ của thần lực nơi này lại cao hơn cả phía dưới Bố Lôi Trạch, ta đã đạt đến thần lực tầng thứ ba đỉnh phong, lại có một cảm giác vừa đột phá!"
"Ồ? Ha ha, vậy thì mau hấp thụ đi! Tốt nhất là thăng cấp Cao Vị Thần ở đây!"
Sở Thiên vui mừng ra mặt, cũng vội đứng lại, đứng bên cạnh im lặng nhìn A Mạt Kỳ.
A Mạt Kỳ lắc đầu, gắng sức áp chế tốc độ cánh ưng đang hấp thụ thần lực, sắc mặt ngưng trọng nói: "Vô dụng thôi, chỉ dựa vào hấp thụ thần lực ta không thể nào trở thành Cao Vị Thần, nếu như dùng hợp thể chiến kỹ của thiết kỵ Khải Tát. Ta đã có thể dùng được thần lực tầng thứ tư. Nhưng thần lực này chỉ là mạnh hơn tầng thứ ba đôi chút. Vốn không phải là Cao Vị Thần chân chính!"
Sở Thiên nghe vậy liền cười, "Không hề gì, nhiều thần lực hơn một chút vẫn tốt hơn. Chúng ta vừa đi ngươi vừa hấp thụ thần lực đi!"
Để A Mạt Kỳ hấp thụ dần dần, Sở Thiên chậm rãi bước đi như là đang thưởng ngoạn cảnh sắc.
Trên mặt lý giải về thần đạo, A Mạt Kỳ quả thực đã vượt xa Sở Thiên, tuy đã từng được Cáp Đạt Uy chỉ điểm, nhưng Sở Thiên vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới đơn thuần là theo đuổi sức mạnh, vẫn chưa hoàn toàn lý giải hoàn toàn về sự quan trọng của quy luật nguyên tố.
Khi chiến đấu với Ma Căn ở Thiên Hải Quốc, cả đám người Sở Thiên hợp lực đã tạo ra thần lực tầng thứ tư, nhưng đó chỉ là thần lực tầng thứ tư. Mà không phải là Cao Vị Thần! Cao Vị Thần thực sự là lời nói Bảo Uy Nhĩ nói với Ba Đế trước lúc vào địa ngục ở Hồng Nguyệt Thành, ý nghĩa thực sự của thần lực tầng thứ tư, chính là đồng hóa!
Đem bất cứ nguyên tố nào trước mắt mình chuyển hóa thành lĩnh vực nguyệt thuộc của mình, giống như Bào Uy Nhĩ lúc đó ở nơi không có thủy nguyên tố đã biến cả sa mạc vạn dặm thành biển nước. Thần lực tầng thứ tư chỉ là năng lực của chân thần có tư cách dùng đồng hóa, nhưng khi thực sự có thể đồng hóa nguyên tố, mới được gọi là Cao Vị Thần!
Đi hơn nửa ngày trên mặt trăng, A Mạt Kỳ thở dài, thu lại cánh ưng của mình, "Ông chủ, ta không có cách nào hấp thụ thêm nữa, hiện tại thần lực trong cơ thể ta đã đạt đến tột đỉnh rồi!"
Sở Thiên sững người lại, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao không thể hấp thụ tiếp? Ngươi đã đạt được tới tầng thứ ba đỉnh phong rồi, nếu hấp thụ tiếp không phải đạt đến tầng thứ tư sao?"
"Thăng cấp lên tầng thứ tư không phải là như vậy!" A Mạt Kỳ lắc đầu, hai tay không ngừng đánh ra, phát ra thần lực dư thừa trong cơ thể mình, giải thích nói: "Vừa đạt đến tầng thứ ba có lẽ là nhờ vào sự tích lũy sức mạnh của mình mà thăng cấp, nhưng tầng thứ tư không chỉ dựa vào nồng độ thần lực, còn có một số sự thay đổi khác!"
Sở Thiên gật gù, xem ra thăng cấp lên tầng thứ tư không chỉ cần thay đổi về lượng, mà cũng cần thay đổi về chất.
"Vậy thì bỏ đi, đừng miễn cưỡng cơ thể của mình, ngươi biến thành bản thể rồi đưa ta đi lên phía trước, chuyện thăng cấp sau khi về sẽ hỏi Mạt Khắc và Cát Nặc Bỉ Lợi!"
Nói rồi, Sở Thiên nhảy lên lưng của A Mạt Kỳ đã hóa thành lôi ưng, "Nơi này có lẽ không có nguy hiểm gì, tăng tốc đi!"
Giống như một chiếc tên bắn đi, A Mạt Kỳ chọn một phương hướng rồi vụt bay mất.
Với tốc độ lên mặt trăng trong một ngày của A Mạt Kỳ, chỉ một con đường nhỏ trên mặt trăng đối với hắn là chuyện quá đơn giản, không đến chốc lát, Sở Thiên và hắn đã phát hiện một vùng hoang phế khác.
"A! Lẽ nào hồng nguyệt không chỉ có một Nguyệt Thần Điện?!" Sở Thiên vỗ vào A Mạt Kỳ, kêu hắn bay qua đó.
Vùng hoang phế này rõ ràng bị hủy hoại qua chiến hỏa, có điều không bị tàn phá như Nguyệt Thần Điện, có lẽ là cấp bậc chiến đấu ở đây không bằng trận chiến của Thần Hoàng và A Thụy Nạp Tư.
Ở một nơi của đống hoang phế, Sở Thiên phát hiện nơi này là thuộc thần cung điện của Nguyệt Thần năm đó, theo lời của Mạt Khắc đã nói, có thể có thuộc thần, vậy thì Nguyệt nữ thần cũng là cấp bậc Chủ Thần rồi.
Ngoài một số các đồ dùng hàng ngày, không phát hiện ra thứ gì tốt khác, bèn lệnh cho A Mạt Kỳ tiếp tục bay về phía trước.
Dọc trên con đường đã phát hiện được mấy đống hoang phế, phần lớn đều là nơi ở của thuộc thần và sủng vật của Nguyệt Thần, có điều những nơi này cơ hồ đã bị đánh cướp một lần, ngoài những đồ dùng hàng ngày ra thì không còn lại thứ gì.
Sở Thiên không có thu hoạch gì, cũng cảm thấy cụt hứng, không để ý đến hoàn cảnh xung quanh nữa, nói chuyện với A Mạt Kỳ, "Chậc, thật đúng là không hiểu nổi, trên đại lục Huyễn Thú nhìn mặt trăng là màu đỏ, tại sao lên đến đây thấy nơi này toàn bộ đều là màu ngân bạc."
"Ông chủ, ta đã từng nghe một chuyện!" A Mạt Kỳ cười nói: "Mọi người trên đại lục Huyễn Thú nhìn mặt trăng, chỉ có thể nhìn thấy một mặt, mặt lưng của hồng nguyệt chúng ta không nhìn thấy, nói không chừng hiện tại chúng ta đang ở mặt lưng màu ngân bạc ở mặt trăng, còn mặt chính là màu đỏ."
Không ngờ thiên văn của đại lục Huyễn Thú lại phát triển như vậy, Sở Thiên thầm nói.
"Ai nói cho ngươi biết chuyện này?" Sở Thiên tiện miệng hỏi.
"Là… Là một bằng hữu cũ, đã hơn hai trăm năm không gặp rồi." A Mạt Kỳ ấp úng nói, cúi đầu bay về phía trước, cánh ưng vỗ càng gấp gáp hơn.
Sở Thiên vừa định hỏi tiếp, lại phát hiện cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, trên mặt đất bằng của vầng trăng bạc dần dần nổi lên tinh cầu ba màu vàng, xanh lục và lam đan xen nhau, màu lam là nước, nơi màu vàng và màu xanh lục dĩ nhiên là đất. Truyện được tại
Mắt nhìn về vùng đất của tinh cầu này, Sở Thiên chợt phát hiện trên tinh cầu đã hiện ra một đường viền, có đôi phần giống với bản đồ bờ Tây Hải của đại lục Huyễn Thú.
"Ha ha, A Mạt Kỳ, ngươi xem, đây chính là đại lục Huyễn Thú, bay nhanh chút!" Sở Thiên chẳng khác một đứa trẻ phấn khích chỉ về phía trước, "Mau lên, chúng ta sắp nhìn thấy Bố Lôi Trạch Đảo rồi."
Tinh cầu của đại lục Huyễn Thú đang dần xuất hiện, cuối cùng Sở Thiên đã nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nó.
Khác với địa cầu, tỉ lệ đất và nước nơi này không chênh lệch nhiều, cơ hồ là một nửa nước và một nửa đất, một miếng đất chính giữa có lẽ chính là đại sa mạc Tư Khoa Đặc.
"Mau nhìn kìa, đó chính là Bố Lôi Trạch!" Sở Thiên chỉ vào mấy nghìn điểm xanh nhỏ tản mác ở bờ biển phía đông đại lục, cười lớn, tiếp theo đó, nụ cười của hắn cứng đờ lại…
Thì ra hai người đã đến một mặt khác của nguyệt cầu, cũng chính là mặt mà đại lục Huyễn Thú có thể nhìn thấy.
Màu đỏ, màu đỏ như màu máu tươi khiến người xem không dám mở mắt.
"Ông chủ, nắm chặt ta!" A Mạt Kỳ chợt cảm thấy một luồng hấp lực khóa chặt lấy cánh ưng của mình, vội vàng đứng thẳng người trong không trung, phân hai cánh ra bảo vệ Sở Thiên, sáu cánh còn lại vỗ đập dữ dội điên cuồng, muốn tránh khỏi sức mạnh lạ lùng này.
"Con mẹ nó. Đây là gì vậy!"
Sở Thiên nắm chặt vào A Mạt Kỳ, cùng lúc đó thần lực vận chuyển toàn thân.
Phụt!
Thần lực mà Sở Thiên vừa hoạt động, lại bị hút đi trước mắt, sức mạnh vàng kim thoát định hình người rồi thoát đi đập mạnh vào lưng của A Mạt Kỳ.
Thần lực tầng thứ hai của Sở Thiên dĩ nhiên không thể gây thương tích gì cho A Mạt Kỳ, nhưng thần lực cùng với hấp lực, sức mạnh ẩn chứa trong đó đã vượt quá nghìn vạn lần, cho dù mạnh như A Mạt Kỳ, cũng bị đập đến thổ huyết.
Kêu lên một tiếng thảm thiết, A Mạt Kỳ vốn đã khổ sở để giữ cho cơ thể không bị hấp lực hút đi, ngay lúc này đã mất đi sự cân bằng, bị xoay tròn rồi hút về phía xa.
Sở Thiên nắm chặt lấy lông vũ trên lưng A Mạt Kỳ, tư duy trong đầu đã bị vòng xoáy ốc làm cho mơ hồ, trong mơ hồ, hắn chỉ biết cần phải nắm chặt lấy ma sủng của mình! Nếu không chắc chắn sẽ không biết bị hút đi nơi nào.
"Ông chủ, người thế nào rồi?" A Mạt Kỳ miễn cưỡng duy trì lại được sự cân bằng. Trong lúc hoảng loạn giãy đạp hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên đã không thể nói ra lời, nhưng cũng có được một chút thần trí khiến bản thân mình có phản ứng, đầu gối khẽ đập vào A Mạt Kỳ.
Ông chủ không sao là tốt rồi! A Mạt Kỳ vừa thở phào một hơi, đang chuẩn bị thoát khỏi hấp lực, nhưng lúc này luồng sức mạnh lạ ấy lại thay đổi!
Hấp lực vốn dĩ đang bắn về cùng một hướng lại bắt đầu thay đổi, sức mạnh cổ quái từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập ra, tấn công hai bên, nếu như Sở Thiên vẫn còn đang tỉnh táo, nhất định sẽ cho rằng mình đã bị cuốn vào trong một cái máy nghiền thịt!
Phương hướng của luồng sức mạnh không những phức tạp, hơn nữa cường độ cũng đột ngột tăng lên mấy lần. Cho dù là A Mạt Kỳ, cũng không cách nào khống chế được cơ thể của mình. Chỉ có thể mặc cho bản thân cuốn vào bên trong máy nghiền thịt đầy sức ép này.
Cuồng phong rít gào, máu tươi màu vàng kim văng tung tóe từ người của A Mạt Kỳ, chớp mắt đã không còn dấu vết.
Nếu không phải là có A Mạt Kỳ bảo vệ, Sở Thiên hiện tại cũng sớm đã bị xé thành trăm mảnh.
Nghiến chặt răng, A Mạt Kỳ dùng cả tám cánh ôm trọn lấy Sở Thiên, bất chấp cơ thể mình vị gió xoay tròn, nhắm mắt lại, dựa vào linh giác để tìm ra hướng hấp lực nhỏ nhất, sau đó bắt đầu phân thân.
Phụt! Phụt! Phụt!
Phân thân tuy mạnh, nhưng cũng không có lĩnh vực, sức mạnh kém xa bản thể, mấy phân thân của A Mạt Kỳ vừa xuất hiện đều bị xé thành mảnh nhỏ trong chớp mắt.
A Mạt Kỳ cười khổ một tiếng, nhưng vừa mở miệng, trận gió đã lưu lại vài dấu vết trên miệng hắn.
Không biết không có thi thể ông chủ có thể giúp mình hồi sinh không? Ha ha. A Mạt Kỳ hé nở nụ cười thầm nghĩ.
"Ông chủ bảo trọng!" Rống lớn một tiếng, vuốt ưng của A Mạt Kỳ dài ra một đoạn, quàng ra phía sau mình, xé đứt cánh ưng đang ôm trọn Sở Thiên bên trong, sau đó ném ra ngoài.
Bất đắc dĩ phải làm như vậy, không có cánh ưng bảo vệ, Sở Thiên căn bản không có cách nào để thoát khỏi "máy nghiền thịt".
Vù!
Trận gió vẫn đang thét gào dữ dội, nhưng hấp lực kỳ lạ kia dường như đã nhét đầy bụng mình, dần dần lui đi.
Tất cả lại trở về hư vô trong gió, A Mạt Kỳ đã biến mất. Sở Thiên, cũng không thấy đâu nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...