A Mạt Kỳ xuất chiêu thì ma thú của Lôi Tư chỉ còn cách cầu Thú Thần phù hộ, nhưng cũng không có tác dụng vì A Mạt Kỳ cũng là một trong những Thần Thú.
Mỗi lần A Mạt Kỳ bắt được một con ma thú mang về, Sở Thiên liền gắn lên thân chúng những ký hiệu nhỏ, tất nhiên với kỹ thuật của hắn bây giờ thì những ký hiệu này không dễ gì bị người khác phát hiện.
Đi đi về về, Sở Thiên tổng cộng đã gắn lên 10 con ma thú, như vậy đã đủ dùng rồi.
Kiểm tra lại một lần nữa con ma thú bị hôn mê bên cạnh, Sở Thiên vẫy tay ra hiệu "A Mạt Kỳ, mang nó trở lại chiến trường, giống như những lần trước, chú ý đừng để người khác phát hiện."
"Ông chủ yên tâm!"
A Mạt Kỳ bắt lấy con ma thú, lặng lẽ mang nó quay lại chiến trường, sau đó ném nó lẫn vào trong số những con khác đang bị ma thú Khải Tát bao vây. Tốc độ của A Mạt Kỳ đã đạt đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được, những viên đá thông tin phát ra giọng đàn ông khàn khàn "Long thú cấp tám hãy giao cho ta. Những con khác sẽ do đồ đệ của ta chữa trị, những người không phận sự toàn bộ ra ngoài, bổn điện hạ sẽ bắt đầu phẫu thuật ngay bây giờ".
Sở Thiên cười nhạt, tên học trộm này có con mắt không tồi, những con ma thú đó hai lần đều bị thương ở tim, hơn nữa tình trạng vết thương rất nặng và cũng thuộc loại khó chữa nhất.
Trong quá trình phẫu thuật không có gì đáng nói cả, chỉ có những danh từ y học mà tên Sơn Đốn không ngừng nói ra làm cho Sở Thiên chóng cả mặt, trình độ chuyên môn của Sơn Đốn không giống như học trộm được mà như đích thân được Sở Thiên truyền thụ cho vậy.
A Mạt Kỳ lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Thiên, không dám làm phiền ông chủ nghe lén bí mật của đối phương.
Thời gian phẫu thuật kết thúc, Sơn Đốn có vẻ rất hài lòng với những kiệt tác của mình, cười khà khà vài tiếng.
Đá thông tin lại phát ra những tiếng kêu lanh lảnh, chắc là tiếng của bọn đồ đệ Sơn Đốn "Lão sư, ma thú ta chữa trị đã bắt đầu chảy máu, phải làm sao đây? Tim, gan, phổi... tất cả mọi bộ phận đều chảy máu. Hơn nữa..."
Hóa ra là nội tạng bị thương nặng đã chảy máu rất nhiều, Sở Thiên chỉ qua miêu tả cũng đoán ra được tình hình bệnh, sau đó lặng lẽ nghe xem Sơn Đốn sẽ có cách đối phó như thế nào.
Không ngờ, tiếng của Sơn Đốn còn có vẻ như là rất tức giận thậm chỉ có chút gì đó cảm thấy xấu hổ " Ài, học trò của ta, bệnh nhân của ngươi đã bị Nữ Thần Sinh Mệnh bỏ rơi rồi, tuy ta có thể chữa lành cho nó, nhưng ngươi phải nhớ rõ rằng, chúng ta không thể làm trái với ý muốn của nữ thần"
"Rắm chó!" Sở Thiên đang nghe trộm liền to tiếng chửi rủa "Bị nữ thần bỏ rơi? Con mẹ nó, tiểu nha đầu Ái Lệ Ti đó đang nằm trong núi Lạc Nhật, bỏ rơi gì chứ? Nói thẳng ra là không chữa được cho xong, lại còn lấy nữ thần ra làm cớ! Ta khinh! Thật là làm mất mặt bác sỹ thú y chúng ta quá!"
Sở Thiên biết Sơn Đốn chỉ đang viện cớ, nhưng lũ đồ đệ của hắn thì không biết điều đó, còn thương tiếc nói "Thật đáng tiếc, nhất định trước đây hắn đã không tôn trọng nữ thần rồi!"
Tên tín đồ tôn sùng nữ thần điên loạn! Sở Thiên bĩu môi khinh bỉ gã.
Tiếp đó, lại có thêm vài đồ đệ đến xin Sơn Đốn giúp đỡ, nhưng hắn câu thì trả lời câu thì viện cớ nữ thần đã bỏ rơi người bệnh.
Nghe đủ trong hơn nửa canh giờ, những lời cầu khẩn phương pháp chữa trị phía bên kia đã kết thúc, và Sở Thiên cũng đã phần nào nắm được tình hình của tên học trộm kia.
Tên Thượng Cổ Thánh Tế Tự tên là Sơn Đốn kia, chỉ giỏi phần chữa trị bên ngoại khoa và những trường hợp cấp cứu, còn nội khoa và dược lý thì hắn không hề biết chút kiến thức nào, thế nhưng hắn khá giỏi trong chữa trị các bệnh liên quan đến huyết quản và tim, cũng có thể xếp vào hàng chuyên gia thú y trên trái đất rồi.
Điều làm Sở Thiên yên tâm nhất là sau khi Sơn Đầu chữa trị khỏi cho ma thú xong, vấn đề làm thế nào cho miệng vết thương mau lành thì hắn chẳng hề thạo chút nào, chỉ biết dùng những thứ thuốc mà Sở Thiên bán trên đại lục, điều đó chứng tỏ rằng, Sơn Đầu không có toàn bộ khả năng không quan tâm đến chênh lệch đẳng cấp sức mạnh, nhiều nhất cũng chỉ là tên bác sỹ thú y học trộm gà mờ mà thôi!
Tuy Sơn Đốn đã đạt đến trình độ chuyên gia trên trái đất, nhưng với kỹ thuật hiện tại của Sở Thiên đã vượt xa vài trăm năm trình độ y thuật của địa cầu, ví dụ đơn giản nhất là, trên trái đất có ai có thể đạt được khả năng phẫhuật tinh xảo đến cấp độ tế bào chưa? Có ai có thể ghép lại cơ thể động vật chưa? Không có! Thế nhưng Sở Thiên dựa vào cơ thể đã được thần lực biến đổi nên từ lâu đã có thể làm được những chuyện đó rồi.
Tắt đá thông tin đi, Sở Thiên đứng dậy khỏi long ỷ, vận động chân tay rồi cười nói với A Mạt Kỳ: "Tên Sơn Đốn trên kia chỉ là một tên gà mờ, nhưng hắn đã đem thuật Thượng Cổ Tế Tự của ta truyền cho rất nhiều người, ngươi có cách nào làm cho bọn chúng tập hợp lại sau đó tiêu diệt tận gốc không?"
Muốn giết Sơn Đốn rất đơn giản, nhưng Sở Thiên không muốn có cá lọt lưới nên hắn còn muốn tìm cơ hội tập hợp tất cả bọn học trộm kia lại và sau đó thì...
A Mạt Kỳ xua hai tay nhún vai nói: "Ông chủ, ta đảm nhận việc tiêu diệt chúng, còn chuyện làm cách nào để tập trung chúng lại một nơi thì người có thể nói với Anh Cách Lạp Mỗ là được rồi, tên đó hắn có rất nhiều chủ kiến."
Sở Thiên cảm thấy hơi thất vọng, A Mạt Kỳ tuy vũ lực xuất chúng, trí tuệ cũng không thể coi là ngu đần, nhưng nếu so sánh với những người trí tuệ thật sự thì vẫn kém xa, Sở Thiên trước giờ luôn lưu ý bồi dưỡng trí khôn của hắn, nhưng rõ ràng là lần này lại thất bại rồi.
"Anh Cách Lạp Mỗ giờ không có ở đây, thôi được rồi, để ta tự nghĩ cách!"
Sở Thiên vỗ vỗ vào vai A Mạt Kỳ rồi cười nói "Ngươi đó, đến lúc nào mới có thể khôn ngoan hơn một chút được hả?"
"Theo một người thông minh như ông chủ thì ta còn cần thông minh làm gì nữa?" A Mạt Kỳ nói một câu rất kinh điển, hai bên nhìn nhau cười.
.......................................
Hôm sau, Khải Tát đột nhiên bày thế trận quyết chiến, dùng tất cả ma thú chủ chiến cùng mười vạn thiết kỵ Khải Tát bày binh bố trận trước doanh trại Lôi Tư.
Ban đầu theo ý của Sở Thiên là sẽ xuất hai mươi vạn thiết kỵ trong quân doanh, nhưng Sắt Lâm Na hiểu trình độ quân sự của chồng, nên đã khéo léo ám thị, kỵ binh chú ý coi trọng sự linh hoạt cơ động, cần khoảng trống để tiện hành động, hai mươi vạn kỵ binh phải cùng lúc xuất hiện trên sơn địa. vậy chẳng cần quân địch động thủ thì cũng có thể bị hỗn loạn rồi.
Vì thế Sở Thiên rút bớt số lượng một nửa so với dự kiến ban đầu, nhưng dù như vậy, đội quân thiết kỵ rung chuyển đất trời và một lượng lớn ma thú chủ chiến vẫn khiến cho Tạp Tắc Nhĩ bắt đầu lo lắng.
Hoàng đế Lôi Tư cao ngạo không thích bị động phòng ngự nên cũng xuất lượng quân đội và ma thú ra nghênh chiến.
Vậy là một cuộc chiến long trời lở đất bắt đầu.
Cuộc chiến kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng Khải Tát hầu như chiếm được thế thượng phong nhưng cũng chưa hề chiến thắng hoàn toàn, có điều Sở Thiên đã cảm thấy rất hài lòng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trận chiến này hai bên đều đã dùng hết chủ lực của mình, thương vong đương nhiên không ít, trận địa Khải Tát có Địch Áo trấn thủ, còn có lượng dược phẩm vô hạn của Sở Thiên cung ứng, vì thế thương vong ít đến độ hoàn toàn có thể chấp nhận được. Thế nhưng ngược lại bên phía tên bác sỹ thú y gà mờ Sơn Đốn thì đã thực sự bắt đầu phải bận rộn rồi.
Trận này ít nhất Lôi Tư cũng mất hàng nghìn ma thú bị thương, cho dù là Sở Thiên chữa trị, nếu không dùng thời gian thuận lưu, cũng chữa trị lâu hơn, vậy thì Sơn Đốn càng gay go rồi. Vì vậy Sơn Đốn muốn bảo đảm sinh mệnh của ma thú, thì nhất định sẽ phải huy động tất cả tế tự, đây cũng chính là mục đích của Sở Thiên.
Sau khi toàn bộ tế tự đã học trộm thuật Thượng Cổ Tế Tự của Lôi Tư bắt đầu bận rộn, A Mạt Kỳ cũng bắt đầu phải bận rộn rồi. Vì trên cơ thể mỗi ma thú của Lôi tư đều xếp vào một phân thân nhỏ của bản thân...
Ban đêm, Sở Thiên dưới sự hướng dẫn của Lỗ Tây Nạp, theo vị trí phân thân A Mạt Kỳ chỉ định, dùng thuật ẩn thân thà trộn vào quân doanh của Lôi Tư, sau đó, những tế tự đã học qua kỹ thuật thú y đã bị đóng băng rồi bị thu vào không gian giới chỉ của Sở Thiên.
Vốn dĩ là do sự tồn tại của Cáp Đạt Huy, Sở Thiên đã thực hiện dự định gian nan nhất, trong quá trình bắt cóc, Sở Thiên từ đầu đến cuối đều không gặp phải bất cứ một trở ngại nào. Điều này khiến Sở đại thiếu gia cảm thấy hoài nghi, Cáp Đạt Uy đang làm gì vậy?
Bình an trở về doanh trại, Sở Thiên cho A Mạt Kỳ bảo vệ bên ngoài, tự mình mở không gian giới chỉ và giải phóng các tế tự bên trong.
Các tế tự đóng băng dần tỉnh lại, mơ hồ nhìn thấy lều trướng được trang trí theo đại điện A Cổ Lạp Sơn của Long Hoàng, sau đó phát hiện ra Sở Thiên.
Sở Thiên ngồi trên long ỷ, không hề bày biện gì, miệng ngậm xì gà, vắt chéo chân, bộ dạng giống y như cướp vậy, "Trong các ngươi kẻ nào là Sơn Đốn? Đứng ra cho lão tử xem!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...