"Muốn giết ta?! Hừ, có bản lĩnh thì thử xem!" Anh Cách Lạp Mỗ hít một hơi sâu, mở rộng Lĩnh Vực ra mấy lần.
Long Hoàng vẫn là Long Hoàng đó, mái tóc dài màu vàng kim, cơ thể to lớn, gương mặt ung dung mà cao quý. Nhưng khí chất của hắn đã không còn là một vương giả hồi xưa nữa rồi. Sự thay đổi này có thể thấy từ đôi mắt hắn!
Đôi mắt màu vàng kim trước đây đã biến thành màu đen. Tuy Sở Thiên rất quen với mắt màu đen, nhưng mắt Long Hoàng lúc này lại mang một vẻ bí ẩn kì dị, khiến cho cả người toát lên sự khủng bố dị thường.
"Lĩnh Vực. Thuận Lưu. Thời Gian Rối Loạn!"
Long Hoàng vừa ra tay đã khiến Sở Thiên kinh ngạc vô cùng, Thời Gian Rối Loạn là một thức phức tạp nhất trong Lĩnh Vực nhị trùng, Tuyệt đối không phải thứ mà Á Lợi Tư Thác Đức có thể học được.
"Thời Gian Rối Loạn!" Anh Cách Lạp Mỗ nhận hết rồi lật tay trả lại Long Hoàng.
"Hự! Hự!" cả Anh Cách Lạp Mỗ và Long Hoàng cùng lùi lại, có điều Long Hoàng rất ung dung, còn Anh Cách Lạp Mỗ thì bị chảy máu miệng.
"Lĩnh Vực Phục Chế của Ma Căn không kém Long Hoàng Lĩnh Vực của ta. Khà khà, đáng tiếc!" Long Hoàng nghiêng đầu, cười cợt "Nếu ngươi có khả năng tự sinh sản hậu đại thì chắc chắn có thể khiến Phục Chế mạnh hơn và đánh bại được ta! Nhưng tiếc là ngươi không có. Phất Lạp Địch Nặc đâu? Mau gọi chủ nhân của ngươi ra đây thăng cấp cho ngươi đi! Nếu không ta cũng chẳng thấy thú vị gì cả!"
Sở Thiên ngẩn ra, hắn đang ở trước mặt Long Hoàng, sao Long Hoàng lại không nhận ra?
Một trận gió tuyết nổi lên, Sở Thiên nhìn thấy mái tóc trắng của mình, rồi khẽ cười. Thì ra hắn liên tục sử dụng Thời Gian Lĩnh Vực, hao tổn đến Thần Lực và tiềm lực sinh mệnh, biến thành bộ dạng của một lão đầu tử rồi.
"Này lão già, ngươi có vẻ rất giống Phất Lạp Địch Nặc, không phải là trưởng bối của hắn đấy chứ? Ha ha ha!" Long Hoàng nhìn thấy Sở Thiên, những không nhận ra.
Sở Thiên nheo mắt cười, "Đừng hiểu lầm, ta là bạn của nữ thần Băng Tuyết, không phải Phất Lạp Địch Nặc!"
"Ông chủ của ta và A Mạt Kỳ đang trên đường tới đây!" Anh Cách Lạp Mỗ cũng rất biết phối hợp, "Đối phó với ngươi chưa cần ông chủ ta ra tay! Nào, chúng ta tiếp tục!"
Nói rồi Anh Cách Lạp Mỗ lao về tấm lá chắn băng tuyết.
"Sẽ như ngươi mong muốn!" Long Hoàng cũng lao vào trong.
Sở Thiên thở phào, lập tức lấy đá liên lạc ra hét: "A Mạt Kỳ, đóng băng Thần Công tượng cho vào nhẫn, ngươi lập tức đến đây mau, nếu không ta và Anh Cách Lạp Mỗ chết chắc!"
"Đã hiểu!" giọng A Mạt Kỳ cũng trở nên nghiêm trọng.
"Quốc mẫu, Mạch Khẳng Tích sao còn chưa ra tay?" Sở Thiên vội vã hỏi: "Hoàng Kim Long tộc đã sắp không kháng cự nổi nữa rồi. Hắn mà còn không ra…"
"Không phải Mạch Khẳng Tích không muốn ra tay!" Hải Đế mặt mày ủ rủ, chỉ lên ngọn núi băng, "Một khí rời khỏi ngọn núi đó là sinh mệnh và Thần Lực của hắn sẽ mất. Căn bản đánh không lại người ở ngoài kia!"
"Thế tại sao không dụ kẻ địch lên núi?" Sở Thiên hét.
"Không được. Mạch Khẳng Tích dặn ta không được để người đó đến gần, nếu không…"
"Nếu không cái mông!" Sở Thiên giận quá mất khôn, "Đây là lúc nào rồi? Không có Mạch Khẳng Tích trợ giúp, chúng ta sẽ chết hết!
Đúng lúc này, chiến cục bắt đầu có sự nghiêng lệch.
Vốn dĩ, Hoàng Kim Long tộc dựa vào tấm lá chắn và thực lực trác việt của chính mình vững vàng áp chế được sự tấn công của Cự Long tộc. Nhưng bây giờ Long Hoàng xuất hiện rồi, hơn nữa lại là Long Hoàng có tam trùng Thần Lực.
Anh Cách Lạp Mỗ tuy có thể tạm thời tự bảo vệ mình dưới bàn tay của Long Hoàng, nhưng cũng chỉ là tự bảo vệ. Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức nhàn hạ đến mức thỉnh thoảng còn tập kích được Hoàng Kim Long tộc đang bảo vệ tấm lá chắn.
Long Hoàng ra tay, chớp mắt, thương vong của Hoàng Kim Long tộc đã nhiều hơn rất nhiều.
Mạch Khẳng Tích sợ chết? Điều này là không thể! Người dám đi tập kích Chúng Thần còn sợ gì? Vô tình vô nghĩa? Càng không thể nào. Người vì vợ đóng băng chính mình nghìn năm, có thể không quan tâm đến sự sống chết của người cùng tộc sao?!
Ánh mắt Sở Thiên chuyển qua núi băng, lý do khiến Mạch Khẳng Tích không ra tay cũng chỉ còn bí mật của ngọn núi kia thôi.
"Phất Lạp Địch Nặc, sao ngươi lại già đi thế kia?" Hải Đế nãy giờ luôn bận rộn cuối cùng cũng nhận lúc này phát hiện ra nét khác biệt của Sở Thiên.
"Tiềm lực sinh mệnh tổn hao quá nhiều!" Sở Thiên trả lời, rồi cau mày nhìn mấy Long Thần Vệ đang xông tới, "Ta không thể ra tay được nữa rồi. Tiềm lực sinh mệnh của ta không cho phép ta sử dụng Lĩnh Vực nữa!"
"Ta hiều rồi!" Hải Đế hóa ra một cây pháp trượng bằng băng, "Với danh nghĩa của ta, Băng Tuyết Phong Ấn!"
Tuy chỉ là nhị trùng Thần Lực nhưng Hải Đế dù sao cũng có Thần Cách của nữ thần Băng Tuyết. Trong cơn hàn phong, mấy con Long Thần Vệ biến thành tượng băng.
Hải Đế mệt mỏi ngồi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, "Phất Lạp Địch Nặc, từ sáng ta liên tục duy trì lá chắn băng tuyết. Giờ Thần Lực còn lại không nhiều nữa!"
Sở Thiên ngửa mặt lên than trời, "Vậy chúng ta cùng cầu nguyện đi! Hy vọng có Thần nào đó hồi sinh đến cứu chúng ta!"
Hiện tại Anh Cách Lạp Mỗ đang bị bao vây, chỉ có thể giữ mạng cho chính mình. Hoàng Kim Long tộc đều đang kháng cự lại Cự Long tộc. Còn đệ đệ của Mạch Khẳng Tích đang đối phó với Long Thần Vệ ở dưới chân núi băng, vì thế không còn ai có thể bảo vệ cho Sở Thiên và Hải Đế nữa.
Hải Đế lập cập đứng dậy, để tay lên viên đá nham thạch băng tuyết, "Phất Lạp Địch Nặc, đỡ ta!"
"Muốn chết sao? Còn truyền Thần Lực nữa là hết sạch đấy!" Sở Thiên cuống cuồng kéo Hải Đế ra khỏi đá nham thạch.
"Không được, nếu không có Thần Lực lá chắn băng tuyết sẽ không thể chống lại được với Cự Long cấp cao ngoài kia!"
Hải Đế lại ấn tay vào viên đá.
Lần này Sở Thiên không ngăn nữa mà chỉ lên ngọn núi băng chửi: "Mạch Khẳng Tích, tên khốn nhà ngươi có phải là đàn ông không hả? Để vợ mình và huynh đệ liều mạng, còn mình thì trốn trên núi!"
Bỗng, có mấy con Cự Long thò đầu vào trong lá chắn xong thì mặt tái mét chui ra.
Lẽ nào Mạch Khẳng Tích ra tay rồi? Nhìn thấy vậy, Sở Thiên vui mừng.
Nhưng đáng tiếc, ra tay không phải Mạch Khẳng Tích mà là hai người ở ngoài tấm lá chắn.
Grừ grào!!
Tiếng rồng kêu lên không ngớt, đều là tiếng kêu thảm thiết. Hàng vạn con Cự Long từ bỏ việc tấn công lá chắn băng tuyết, chạy bán mạng lên trời, còn phát ra ma pháp bảo mệnh mạnh nhất.
Thì ta là Mặc Phỉ Đặc và đối thủ của hắn bắt đầu rồi.
Không ai nhìn rõ hai ngươi họ, chỉ nghe thấy một tiếng thét, ngay cả lá chắn băng tuyết cũng bị Thần Lực của hai người kia làm chấn động phá vỡ tạo nên một lỗ hổng.
Phụt~~
Hải Đế tương liên với lá chắn bỗng thổ huyết, mệt nhọc nằm trên đá nham thạch.
Sau khi xác định Hải Đế không sao, Sở Thiên nhìn qua lỗ hổng thấy Mặc Phỉ Đặc và đối thủ.
Gương mặt nhỏ bé của Mặc Phỉ Đặc vẫn lạnh lùng, trên đó là một nụ cười vô cùng lạnh lẽo. Đối thủ của hắn dung mạo bình thường, khí thế không rõ ràng, điều duy nhất khiến người khác nhớ đó là cái đầu trọc lốc.
"Trọc đầu? Khốn kiếp, quả nhiên là Hắc Ám Thần tộc!" Sở Thiên nhớ đến bức tượng duy nhất khiến hắn nhớ mà hắn đã thấy ở Hắc Ám Thần Điện.
"Mặc Phỉ Đặc, ngươi khiến ta quá thất vọng!" tên trọc đầu chắp tay ra sau lưng, nhìn Mặc Phỉ Đặc một cách khinh miệt, "Sát Kiếp Thần một vạn năm trước đi đâu rồi? Ha ha, không có tứ trùng Thần Lực, không có Truyền Thuộc Lĩnh Vực, ngươi tưởng có thể mượn Lĩnh Vực của Ba Nhĩ và Địch Á Lạc là có thể thắng ta sao?"
"Lĩnh Vực của ta bị phong ấn rồi? Ngươi thì sao? Khặc khặc!" Mặc Phỉ Đặc cũng chế giễu, "Đối thủ của Bào Uy Nhĩ ở A Cổ Lạp Sơn là ngươi phải không? Chịu một đòn kích ba chạc của mỹ nhân ngư đó, Thần Lực của người còn lại được bao nhiêu? Vẫn còn tứ trùng sao?"
"Dù ta chỉ còn tam trùng đỉnh phong cũng đủ để giết ngươi rồi!" Đầu trọc cười nhạt, rút ra một thanh đao cong có răng cưa, "Huống hồ ta còn có cái này!"
"Ta chỉ tin vào đôi tay của chính mình!" Mặc Phỉ Đặc giơ một tay ra, "Lĩnh Vực, Mộng Ma!"
"Tấn công tinh thần?" Đầu trọc miệng khinh miệt nhưng không hề khinh địch, hắn biết mình không thể chống lại sự tấn công Tinh Thần hệ, vì thế hắn không do dự mà bay lên trời chém một đao xuống, "Phá!"
Hai luồng sức mạnh, một đỏ một xanh đâm vào nhau, sức mạnh to lớn khiến tấm lá chắn băng tuyết di chuyển.
Lá chắn di chuyển, lỗ hổng cũng biến mất, Sở Thiên không nhìn thấy kết quả, nhưng hắn nheo mắt lại cười. Đoạn đối thoại vừa rồi tuy ngắn nhưng Sở Thiên vẫn nghe được một số tin có ích.
"Không lẽ tên trọc đầu đó trọng thương, giờ chỉ còn tam trùng Thần Lực?!"
Sở Thiên bất giác nắm chặt lấy quả Đồ Thần Lôi cuối cùng, "Quốc Mẫu, Hoàng Kim Long tộc có tử sĩ không? Tìm một người đem cái này ra ngoài dẫn nổ!"
Hải Đế lắc đầu, "Hoàng Kim Long tộc chưa bao giờ có tử sĩ, Họ không để đồng bào của mình đi chết đâu!"
Sở Thiên chép miệng, vậy thì hết cách rồi. Khí tức của hai người ngoài kia quá mạnh, người bình thường không thể tiếp cận được, vì thế cần một cao thủ Thần Cấp cầm Đồ Thần Lôi đi tự phát nổ. Loại tử sĩ này tạm thời lại không có!
May mà đại quân Cự Long bị dọa cho chạy lên trời, Long Thần Vệ cóa Hoàng Kim Long tộc đối phó, còn Long Hoàng thì bị vây chặt, vì thế tạm thời không nguy hiểm.
"Điện hạ! Điện hạ!"
Bỗng mấy con Cự Long lao về tấm lá chắn.
Sở Thiên cười khổ, nắm chắc Lưỡi đao Tài Quyết và Đồ Thần Lôi đứng dậy, "Lão tử ở đây, ai muốn chết thì lại đây!"
"Đừng hiểu lầm! Đừng động thủ!"
Cự Long dẫn đầu biến thành hình người, nhăn nhó, "Điện hạ, là ta!"
"Phất La Đa!" Sở Thiên chĩa Lưỡi đao Tài quyết về Phất La Đa hét: "A Cổ Lạp Sơn hết người rồi sao mà để mấy tên vô dụng nhà ngươi đến nộp mạng!? Hừ, các ngươi lên hết đi!"
Phất La Đa nhìn mái tóc dài màu trắng của Sở Thiên, cười khổ: "Điện hạ đừng gây rắc rối nữa, ta là đại trưởng lão của Nghị Hội A Cổ Lạp Sơn, có tư cách xem Mật Tông! Ta biết hình dạng ngài bây giờ là dùng Long Hoàng Lĩnh Vực quá độ, tổn hao quá nhiều tiềm lực sinh mệnh!"
Sở Thiên hạ Lưỡi đao Tài quyết xuống, nhìn Phất La Đa nghi ngờ.
"Điện hạ đừng hiểu nhầm, bọn ta đến cùng đánh trận với điện hạ! Bọn ta đều là trưởng lão của Nghị Hội tối cao! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mấy người khác gật đầu, rồi đồng thời quỳ xuống, Phất La Đa nghẹn ngào, "Cầu xin bệ hạ cứu giúp Cự Long tộc!"
"Bảo ta cứu Cự Long tộc?" Sở Thiên bật cười, "Các người tìm nhầm người rồi, Long Hoàng ở ngoài kia kìa!"
"Đó không phải Long Hoàng!" Phất La Đa cười gượng, "Long Hoàng thật sự đã chết rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...