Dị Giới Thú Y

Bên dưới thanh kiếm đá trong phủ Thành chủ chính là nơi mà Ba Đế hàng ngày luyện công, cũng là nơi hôm nay Ba Đế truyền thụ Thượng cổ Thần kỹ cho Sở Thiên.

Ba Đế vẫn mặc chiếc áo choàng màu trắng, nhưng hôm nay trong tay có thêm một thanh kiếm đỏ, có cảm giác thật phiêu dật! Sở Thiên cũng rất trịnh trọng, không những lấy ra từ trong chiếc nhẫn một thanh trường kiếm mà còn thay một bộ giáp quân dụng hạng nhẹ của Khải Tát.

"Sư phụ, học trò xúc động quá!" Sở Thiên dày mặt nói ra những câu đến hắn cũng phải rùng mình, "Từ ngày hiểu chuyện đến giờ, học trò lớn lên trong những truyền thuyết vĩ đại của Hồng Nguyệt Thành. Hồng Nguyệt Thần kỹ cũng là niềm mơ ước của học trò. Hôm nay… hôm nay giấc mơ của học trò cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi!"

Ta đánh giá thấp da mặt của tên tiểu hồ ly này rồi! Ba Đế cười không nói gì nhưng lòng lại thầm nghĩ. Ba Đế cắm thanh kiếm xuống đất rồi nói: "Là học sinh ký danh của ta, xin điện hạ hãy ghi nhớ! Mọi lúc mọi nơi đều phải khắc tuân theo các mỹ đức của kỵ sĩ! Đây là quy tắc mấy trăm năm nay của Hồng Nguyệt Thành!"

Sở Thiên đứng trang nghiêm, đặt chuôi kiếm lên trước ngực, ngẩng đầu lên trời: "Ta lấy danh nghĩa của nữ thần Sinh Mệnh, xin thề cả đời sẽ nghiêm khắc tuân theo mỹ đức của kỵ sĩ."

Ba Đế biết rõ mức độ ràng buộc của nữ thần Sinh Mệnh với Sở Thiên ít ỏi đến mức nào, nhưng vẫn cười: "Ta tin lời thề của điện hạ. Được rồi, giờ ta sẽ truyền thụ cho điện hạ Thượng cổ Thần kỹ!"

Sở Thiên đa tạ xong thì nhìn Ba Đế bình thản: "Vẫn nên mời su phụ bắt đầu từ nguồn gốc của Thượng cổ Thần kỹ. Vì học trò không hiểu nhiều về nó, muốn học hỏi một chút!"

Ba Đế rút thanh kiếm lên cười: "Nguồn gốc của Thượng cổ Thần kỹ đến giờ thì đã không thể khảo chứng được rồi. Ta cũng chỉ là tình cờ có được một quyển bí kíp. Thôi, giờ cho ta xem tư chất của điện hạ." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ba Đế múa vài đường kiếm, rồi bảo Sở Thiên làm theo.

Có máu của Long Hoàng nên việc mô phỏng lại mấy đường kiếm chẳng thể làm khó được Sở Thiên, chỉ nhìn một lần là Sở Thiên thuộc nằm lòng.

Ha ha, tốt, điện hạ là học trò có thiên phú nhất mà ta từng gặp đấy!" Ba Đế cười vui vẻ, "Xem ra điện hạ không cần học những cái nhập môn nữa. Giờ ta sẽ dạy điện hạ kiếm pháp cao thâm nhất!"

"Đa tạ sư phụ, ha ha, ta nóng lòng lắm rồi!" Sở Thiên cũng phối hợp diễn kịch với Ba Đế. Cho đến giờ phút này thì hắn vẫn chưa hiểu Ba Đế muốn làm gì, chẳng lẽ muốn bồi dưỡng Sở Thiên thật?


"Điện hạ, ngài có biết thực lực của một cao thủ Thần Cấp có liên quan đến bao nhiêu thứ không?" Ba Đế từ tốn hỏi.

"Thần Lực, huyết mạch, ma sủng, thuộc tính của Lĩnh Vực!" Sở Thiên trả lời.

"Sai!" Ba Đế nghiêm nghị, "Ngài còn quên một thứ quan trọng nhất!"

Sở Thiên ngạc nhiên, đáp án vừa rồi là Lạp Hy Đức nói cho hắn, không lẽ kinh nghiệm hàng vạn năm của một lão đầu tử lại sai? Nghĩ đến đây Sở Thiên muốn thỉnh giáo thật sự: "Xin sư phụ hãy chỉ rõ!"

Ba Đế nói: "Thần Lực là căn bản của mọi cái, tầng thứ nhất và thứ hai chỉ cần có Thượng cổ huyết mạch và thiên phú là có thể tu luyện, thậm chí dùng ngoại lực cũng có thể tăng cấp. nhưng từ tầng thứ ba thì không đơn giản như vậy…"

"Tầng thứ ba trở lên thì có gì khác biệt?" Sở Thiên rất muốn biết về điều này, vì Lạp Hy Đức không dạy hắn.

"Giữa tầng một và hai chỉ là sự thay đổi về độ lớn của sức mạnh. Nhưng từ tầng thứ ba thì là sự thay đổi bản chất của sức mạnh. Mỗi lần tiến lên một bậc đều phải nỗ lực rất nhiều!" Ba Đế không hề như đang đùa cợt mà nói rất nghiêm túc: "Sau khi lên tầng thứ ba, tốc độ tăng cấp của tất cả các cao thủ Thần Cấp đều rất chậm, vì thế sự khác biệt về Thần Lực không lớn!"

"Còn về huyết mạch, có lẽ người Thượng cổ đều là Thượng cổ huyết mạch, vậy thì khác biết có thể lớn đến mức nào? Ma sủng thì càng không phải nói. Trong trận quyết đấu của các cao thủ thật sự, tính chất của sức mạnh quyết định tất cả. Căn bản của sức mạnh không có thì dù nhiều ma sủng thế nào đi nữa cũng vô dụng!"

"Ba cái này không ảnh hưởng nhiều lắm đến sức mạnh, thế còn thuộc tính của Lĩnh Vực thì sao?" Sở Thiên vội hỏi.

"Thuộc tính của Lĩnh Vực không có mạnh yếu, mà phụ thuộc vào sự vận dụng của cá nhân!" Ba Đế cười, "Điện hạ ở Thiên Hải Quốc cũng gặp qua Ma Căn có lẽ biết cái mà Ma Căn nắm được chẳng qua là nguyên tố tự nhiên căn bản nhất, khác biệt rất lớn với nguyên tố thời gian của điện hạ. Nhưng Ma Căn lại có thể dùng nguyên tố tự nhiên chế ngự Lĩnh Vực của người khác, từ đó thắng được lĩnh vực của Lạp Hy Đức. Đây chính là sự khác nhau trong cách vận dụng Lĩnh Vực!"

Sở Thiên gục gặc, không cần biết nhân phẩm của Ba Đế ra sao, ít ra thì lời nói của hắn rất có đạo lý. "Nếu như khác biệt của bốn mặt này đã không lớn thì cái gì có thể quyết định thực lực của cao thủ Thần Cấp?"

Ba Đế từ từ để ngang thanh kiếm trước mặt, vuốt vuốt lưỡi kiếm nói: "Vũ khí!"


"Không phải chứ? Ta nghe một vị cao thủ Thần Cấp từng nói, Thần Khí là Thần Khí vì chúng nằm trong tay của Thần!" Sở Thiên rất tán đồng với câu nói này của A Tư Nặc, vì thế trước đây hắn không hề để tâm đến việc thu thập vũ khí.

"Có lẽ điện hạ đã hiểu nhầm câu nói này rồi. Người đó không phải nói là vũ khí không có tác dụng gì với Thần…" Ba Đế cười: "Ý người đó là chỉ có Thần mới có thể phát huy được tối đa uy lực của Thần Khí! Nói cách khác, câu này nên nói là Thần Khí nằm trong tay Thần mới có thể được gọi là Thần Khí!"

Sở Thiên tặc lưỡi, khiêm nhường đứng nghe tiếp.

"Một vũ khí tốt sẽ tương thông với huyết mạch của chủ nhân, thậm chí nó còn có linh tính!" những ngón tay thon dài của Ba Đế nhẹ nhàng vuốt ve thanh Hồng Nguyệt, trong ánh mắt là cả một sự đam mê, "Giống như Hải Thần Ba Tái Nhĩ năm đó, Thần Lực của ngài không được coi là mạnh nhất trong các Thượng Vị Thần nhưng ngài có hai thứ vũ khí tương liên với huyết mạch của mình --- Hải Vương Tam Xoa Kích và Hải Thần Chi Trượng. Do đó ngài đã trở thành Thượng Vị Thần mạnh nhất, thậm chí có thể thách thức một số vị Chủ Thần thực lực khá yếu."

Sở Thiên bắt đầu loạn, cái gì Thượng Vị Thần? Ba Đế hiểu về Chúng Thần còn rõ hơn cả Công Thần Hoài Đặc ư?

Điều khiến Sở Thiên bị chấn động nhất chính là Hải Thần Chi Trượng. Cây pháp trượng này có một cái tên khác là Sự bảo hộ của Hải Thần. Chính là tín vật đính hôn mà Sở Thiên tặng Sắt Lâm Na mấy năm trước.

"Sao điện hạ không có vũ khí nào quý giá vậy?" Ba Đế không nhận ra sự khác thường của Sở Thiên, "Theo ta biết thì điện hạ chỉ có một thanh trường đao bình thường?"

"Hà hà, học trò trước nay không quan tâm đến vũ khí!" Sở Thiên mặc nhận thanh đao của mình rất "bình thường"

Ba Đế đưa thanh Hồng Nguyệt cho Sở Thiên, "Thanh kiếm này đã theo ta mấy trăm năm nay, giờ ta tặng điện hạ!"

Sở Thiên ngẩn người, không lẽ Ba Đế là người tốt, mọi người đã hiểu lầm hắn?

Khẽ lắc lắc đầu để vứt hết những ý nghĩ không thể tin nổi ra khỏi não, Sở Thiên nhận lấy thanh Hồng Nguyệt, nói không khách khí: "Sư phụ thật quan tâm đến học trò quá! Ha ha, cũng đúng lúc học trò không có vũ khí… vậy học trò không khách khí nữa!"


Ba Đế kinh ngạc đến trợn mắt, sống mấy trăm năm rồi mà chưa gặp người nào da mặt dày như vậy.

……………………

Các chiêu kiếm của Ba Đế quả thật cao thâm huyền diệu, việc vận dụng Thần Lực cũng đạt đến trình độ tùy tâm sở dục. Sở Thiên học cả ngày cũng chỉ được vài chiêu lặt vặt.

Tối đến, Sở Thiên lê cái thân mệt nhoài quay về phòng, nhưng hắn không dám ngủ. Vì ngày mai Ba Đế sẽ kiểm tra bài cũ…

Vừa biểu diễn lại các chiêu kiếm, Sở Thiên nói lại mọi điều sáng nay cho hai ma sủng, rồi thắc mắc: "Ba Đế như thế là muốn làm gì vậy? Cứ thế này, lão tử e là mình thật sự được hắn bồi dưỡng trở thành cao thủ kiếm kỹ mất!"

"Nghĩ không ra!" Anh Cách Lạp Mỗ bóp trán, trầm ngâm, "Chúng ta và Hồng Nguyệt Thành có xung đột về lợi ích, thậm chí là có thể coi là đối thủ cạnh tranh. Ba Đế không có lý do gì lại tận tình chỉ bảo cho ông chủ như vậy?"

"Cách nhìn của Ba Đế về vũ khí rất hay!" A Mạt Kỳ lật qua lật lại thanh trường kiếm của Chiến Thần, tà khí của Hung Thần, "Có điều ta cũng muốn tìm cơ hội dùng thanh kiếm uy lực này xử lý hắn!"

"Yên tâm, đã cho thuê rồi thì Liên Thành đừng có mơ lấy lại!" Sở Thiên ngừng lại, ném thanh Hồng Nguyệt cho A Mạt Kỳ, "Xem xem thanh kiếm này thế nào?"

Kiếm danh Hồng Nguyệt, thân kiếm đỏ chói, chạm vào có cảm giác lành lạnh, A Mạt Kỳ cảm thán: "Kiếm tốt!"

Đương nhiên là kiếm tốt, không nói cái khác, chỉ cái vẻ ngoài phiêu dật bá khí đã không phải cái mà dạng "hàng bày dưới đất" như Sở Thiên có thể sánh được!

"Nếu là người bình thường cầm nó thì ít nhất cũng xuyên thủng được hàng phòng ngự cấp sáu. Chỉ là không biết uy lực sau khi có Thần Lực thì thế nào?"

A Mạt Kỳ đưa kiếm cho Sở Thiên, cười: "Ông chủ thử xem sao!"

"Cũng được, lão Ba Đế nói ta tu luyện chưa đủ, tạm thời không cho ta dùng Thần Lực. Hắc hắc, lão tử cứ dùng đấy!"


Tay Sở Thiên phát ra một chút Thần Lực, từ từ truyền vào thanh kiếm.

Uỳnh!

Thanh kiếm bỗng phát ra tiếng nổ lớn, một đường ánh sáng đỏ lóe lên từ lưỡi kiếm, chớp mắt đã rạch một đường lên bức tường trước mặt Sở Thiên.

"Đúng là kiếm tốt!" Anh Cách Lạp Mỗ cũng phải thốt lên, nhưng Sở Thiên thì lại nheo mắt.

"A Mạt Kỳ, ngươi thử xem sao!" Sở Thiên trầm tĩnh đưa kiếm cho A Mạt Kỳ.

A Mạt Kỳ cũng không dùng hết sức chỉ là Thần Lực tầng thứ nhất để thử nghiệm, rồi trán cũng nhăn tít.

Anh Cách Lạp Mỗ không có cách nào sử dụng Hồng Nguyệt kiếm, "Ông chủ, thanh kiếm này có vấn đề à?"

"Không phải có vấn đề, mà là nó quá tốt! Sau khi ta làm một đường kiếm thì Thần Lực trong người ta đột nhiên tăng lên!"

"Đúng thế, cho vào bao nhiêu Thần Lực thì chính mình sẽ tăng lên từng đấy!" A Mạt Kỳ trầm giọng, "Dùng thanh kiếm này để luyện công thì nhanh hơn cả Thần Mộ ở dưới đảo Bố Lôi Trạch!"

"Thứ tốt thế này, sao Ba Đế lại có thể tặng ông chủ chứ?" Anh Cách Lạp Mỗ nghĩ mãi mà không ra lý do.

"Từ bụng ta suy ra bụng người, ta khẳng định hắn không thể nào lại tặng người khác thứ đồ tốt thế này!" Sở Thiên đặt thanh kiếm lên bàn, "A Mạt Kỳ, không dùng Thần Lực cảm nhận nó xem sao!"

A Mạt Kỳ nhắm mắt lại, cầm lấy thanh kiếm, sắc mặt ngày càng xấu, rồi nói lạnh lùng: "Ta hiểu rồi, thanh kiếm này làm từ Thần Thạch!"

"Khà khà, thú vị đây!" Sở Thiên cười, "Ta không phải Khắc Lâm Tư, càng không phải Sử Mật Tư, vì thế Ba Đế không dám cho Thần Thạch vào trong cơ thể ta. Thế là nghĩ ra cách này. Chậc chậc…"

"Ông chủ, không đúng!" A Mạt Kỳ nhấc tay khỏi kiếm, rồi nặng nề nói: "Vừa rồi không chỉ sức mạnh của ông chủ và ta tăng lên mà của Thần Thạch cũng tăng lên rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui