Sở Thiên lặng lẽ nhìn viên Thần Thạch trong tay.
Viên đá đen này là vừa lấy ra từ trong ngực của Khắc Lâm Tư, giống như viên của Sắt Lâm Na, cũng là màu đen, cũng to bằng quả trứng ngỗng, tròn mịn không một vết xước. Đưa hai viên đá cho A Mạt Kỳ, Sở Thiên dặn dò: "Không cần đến Thần Lực, theo ta cảm nhận được thì hai viên này có gì đó khác nhau.
Không biết tại sao, từ sau khi thành Thần thì linh cảm của A Mạt Kỳ mạnh hơn rất nhiều, độ chính xác của cảm giác của A Mạt Kỳ, đến Anh Cách Lạp Mỗ cũng phải nể.
Mỗi tay A Mạt Kỳ cầm một viên đá, nhắm mặt cầm một lúc lâu thì A Mạt Kỳ mở bừng mắt ra, "Đều có Thần Lực rất mạnh, nhưng vẫn không phải cực hạn của chúng. Có lẽ vẫn còn dung nạp được nhiều năng lượng hơn."
"Nếu con người có được sức mạnh của Thần Lực thì người đó có thể đạt đến đẳng cấp nào?" Sở Thiên lấy một viên giơ ra ánh nắng để quan sát.
"Nếu chỉ là sức mạnh hiện giờ trong viên đá thì có lẽ là Thần Lực tầng thứ hai!" A Mạt Kỳ đưa viên còn lại cho Sở Thiên, "Nhưng sức mạnh trong viên đá này không hề ổn định, có thể tăng mà cũng có thể giảm!"
Sở Thiên cho cả hai viên vào chiếc nhẫn không gian, rồi quay ra cười với Sử Mật Tư: "Ngươi muốn biến thành thế nào?"
Không dám dùng Thần Lực nên tốc độ làm phẫu thuật của Sở Thiên chậm hơn rất nhiều. Nửa ngày trôi qua một con Cự Long màu xanh lam đứng oai vệ trước mặt Sở Thiên, không còn nhìn ra bất cứ dấu tích nào của Sử Mật Tư nữa.
Sở Thiên hài lòng, "Từ hôm nay trở đi, Cự Long Băng hệ cấp chín Sử Mật Tư đã chết, trên đại lục chỉ có Cự Long Phong hệ cấp tám Kiều Trị!"
Sử Mật Tư trước đây thật sự là một thiên tài, ngoài ma pháp Đóng Băng của Băng hệ ra còn tu luyện được ma pháp Phong hệ cấp tám. Đây cũng là điều khiến Sở Thiên dám biến đổi hắn thành Phong Long màu xanh lam.
Kiều Trị không ngừng thở dài, cảm giác trong lòng rất phức tạp, quay đầu nhìn Khắc Lâm Tư, rồi hỏi Sở Thiên "Ngươi định làm gì với Khắc Lâm Tư?"
"Hắn sẽ bị giam giữ ở đảo Bố Lôi Trạch, cho đến khi ta xác định được là Hồng Nguyệt Thành không có nguy hiểm gì với mình!"
"Đa tạ!" Kiều Trị cúi đầu cảm ơn, rồi gầm một tiếng bay về phương bắc, đó là hướng đến A Cổ Lạp Sơn.
"Y Vạn, ta có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn giao cho ngươi!" Sở Thiên trịnh trọng nói: "Việc có liên quan đến tương lai của đảo Bố Lôi Trạch, ngươi có dám đi không?"
"Ông chủ, tuổi thanh xuân là để xông pha mà!"
"Tốt, đưa Khắc Lâm Tư đến Thái Thạch Bảo ở phương bắc, giao cho Thánh Phụng quân đoàn trưởng của Khải Tát, Phí Na. Nói đó là một món quà của Lôi Cát!"
Vượn hầu nghiêng nghiêng đầu, "Không phải vừa rồi ông chủ nói sẽ giam…"
"Vừa rồi chỉ là để Kiều Trị yên tâm làm việc thôi!" Sở Thiên cười nhạt: "Ta cần Khắc Lâm Tư làm cái gì chứ? Đảo Bố Lôi Trạch đâu có thiếu cao thủ, quân đoàn của Khải Tát từ trước tới nay cũng không thiếu danh tướng!"
Đầu óc Y Vạn vẫn rất linh hoạt, hỏi: "Nếu Kiều Trị biết ông chủ không để Khắc Lâm Tư ở đảo Bố Lôi Trạch không tận tâm làm việc cho ông chủ nữa thì phải làm thế nào?"
Sở Thiên nhìn Y Vạn, con khỉ này khá đấy!
"Kiều Trị sẽ không biết được đâu!" đưa một tấm lệnh bài của gia tộc cho Y Vạn, Sở Thiên cười: "Sau khi xong việc, ngươi cầm cái này đi Bàng Bối Thành tìm Lỗ Tây Nạp, theo hắn mà học tập!"
"Ca ngợi ông chủ!" Y Vạn sung sướng nhảy cẫng lên, cầm lệnh bài rồi vác Khắc Lâm Tư chạy mất.
Tiểu Hùng Miêu không vui, bĩu môi tủi thân: "Ông chủ, sao lại để ma sủng của ta đi nơi khác?"
Anh Cách Lạp Mỗ bế Tiểu Hùng Miêu lên giải thích: "Giờ chúng ta phải đi Hồng Nguyệt Thành làm ăn lớn. Vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đấy, Hồng Nguyệt Thành chỉ người nào có Thần Lực mới vào được, vì thế không đưa Y Vạn theo."
"Làm ăn lớn?" mắt Tiểu Hùng Miêu sáng lên, "Lớn thế nào?" mới nhất ở TruyenFull.vn
"Vô cùng lớn!"
Sở Thiên vỗ vỗ gương mặt của Tiểu Hùng Miêu rồi đứng thẳng dậy hướng về phía đảo Bố Lôi Trạch, "Có thể về nhà được không thì phải xem vụ làm ăn này có thành không… "
Không có Thần Lực, mấy người Sở Thiên dựa vào ma pháp của A Mạt Kỳ phải mất hai tháng ròng mới đến đại sa mạc Tư Khoa Đặc. Lúc này chỉ còn cách ngày con Sở Thiên ra đời bốn tháng nữa. Tuy trên đường có gặp một số rắc rối nhưng có A Mạt Kỳ thì những chuyện đó chẳng đáng nhắc đến.
Đại sa mạc Tư Khoa Đặc cát vàng trải vạn dặm, khí hậu thay đổi liên tục, thuộc về vương quốc thương nghiệp Tư Khoa Đặc. Địa bàn do hoàng thất Tư Khoa Đặc khống chế cũng chỉ có thành phố lớn và sa mạc Lục Châu. Nơi tọa lạc của Hồng Nguyệt Thành thì không nằm trong sự khống chế của vương quốc rồi.
"Da đen hết rồi!" Tiểu Hùng Miêu nằm vùi trong cát cằn nhằn: "Còn phơi nắng nữa là ta từ gấu trúc biến thành gấu đen mất!"
Anh Cách Lạp Mỗ dựng lều lên, ném Tiểu Hùng Miêu vào chỗ râm mát, cười: "Phơi cho đen không phải tốt hơn sao? Như thế thì không có ai hôn ngươi nữa đâu!"
"Thế thì ta thà bị người ta hôn!" Tiểu Hùng Miêu ôm lấy mặt, nhăn nhó bò lên, "Chết rồi, chết rồi, đen thì không tìm được vợ mất!"
"Trẻ con ba tuổi đừng có nghĩ đến mấy chuyện đó!" Sở Thiên vỗ Tiểu Hùng Miêu, nhét một hũ rượu vào mồm Tiểu Hùng Miêu, "Hôm nay trăng tròn, mọi người nghỉ sớm đi!"
Anh Cách Lạp Mỗ ngồi luôn xuống đất, uống một ngụm nước rồi nói: "Ông chủ, Hồng Nguyệt Thành chỉ khi nào trăng tròn và dùng Thần Lực thì mới có thể vào. Nhưng nếu chúng ta sử dụng Thần Lực bị Bào Uy Nhĩ phát hiện thì làm thế nào?"
"Chúng ta đã ở cửa Hồng Nguyệt Thành rồi, dù có bị Bào Uy Nhĩ phát hiện cũng chẳng sao!" Sở Thiên cười: "Huống hồ thực lực của Ba Đế nhất định là cao hơn Thần Lực tầng thứ hai, nhưng lại không bị Bào Uy Nhĩ phát hiện. Hồng Nguyệt Thành của hắn chắc chắn có thứ gì đó có thể ngăn Thần Lực bị phát hiện.
Chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Hùng Miêu, Sở Thiên nói: "Thần Công Tượng Hoài Đặc có cách tránh Bào Uy Nhĩ, ta không tin là Ba Đế không có!"
Đêm khuya sắp đến, vầng Hồng Nguyệt trọn trịa sắp lên.
"Ông chủ, cát dưới chân bắt đầu chuyển động rồi!" A Mạt Kỳ đứng dậy thu lều lại rồi cõng mấy người Sở Thiên bay lên. Cùng với sự lên cao của Hồng Nguyệt, tốc độ của dòng cát cũng ngày một nhanh. Nhìn kỹ thì sẽ thấy sự chuyển động của cát có một quy luật kỳ quái nào đó!
"Rào rào", Sở Thiên lặng lẽ chờ đợi.
Đến khi vầng Hồng Nguyệt cao đến đỉnh thì dòng cát cũng dừng lại.
"Không hổ là Hồng Nguyệt Thành!" Sở Thiên cảm thán. Đám cát ấy đang tạo ra mấy chục đụn cát lớn nhỏ. Nhìn từ trên cao thấy chúng xếp thành sáu đường ma pháp trận, nhưng độ phức tạp thì cao hơn vô số lần.
Ánh trăng đỏ lờ mờ chiếu lên các đụn cát, từng cái bóng đen xuất hiện, chỗ duy nhất không có bóng đen thì bỗng có ánh trăng rực sáng đến chói mắt.
"Chính là ở đây rồi, chúng ta đi!" Sở Thiên nói nhưng A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ không hề có phản ứng lại.
"Ông chủ, có vấn đề!" ánh mắt sắc xảo của A Mạt Kỳ quét xung quanh, hình như đang tìm điều gì khác thường.
Anh Cách Lạp Mỗ nắm giữ nguyên tố tự nhiên cũng gật gật đầu. Tuy không thể dùng Thần Lực nhưng cơ thể hắn có nguyên tố của tự nhiên, vì thế hắn càng rõ chuyện gì đang xảy ra. "Tất cả nguyên tố nước đều biến mất rồi!"
"Không có nguyên tố nước!" Sở Thiên giật mình, "Sao lại có thể không có nguyên tố nước? Nguyên tố tự nhiên có ở mọi nơi, dù là sa mạc cũng phải có chứ?"
"Ta hiểu rồi, hà hà!!" Sở Thiên bỗng cười, "Không có nguyên tố nước, thì sức mạnh hải dương của Bào Uy Nhĩ sẽ không tới được đây. Thì ra Ba Đế dựa vào điều này để trốn Bào Uy Nhĩ!"
"Có khách đến!" Bỗng một ông già tóc trắng giáp đỏ xuất hiện trong trận ma pháp, người chính thức gặp Sở Thiên mấy lần, Bố Lãng.
"Mấy vị khách đây đến Hồng Nguyệt Thành có chuyện gì?"
"Bố Lãng tiên sinh không nhận ra ta sao?" Sở Thiên gỡ bỏ hóa trang, thay lại quần áo Thánh Tế Tự, từ xa cung tay với Bố Lãng, "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Ba Đế thành chủ nhiều lần có lời mời nhưng bổn điện hạ bận quá, giờ mới đến được!"
"Thì ra là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" Bố Lãng sắc mặt không đổi, đáp lễ: "Điện hạ muốn đến thì chỉ cần thông báo một tiếng, bọn ta sẽ cho người đến đón! Sao lại để ngài phải đích thân vượt qua sa mạc thế này?" Ý của câu nói chẳng qua là muốn hỏi Sở Thiên làm thế nào mà tìm được Hồng Nguyệt Thành.
"Đảo Bố Lôi Trạch của ta cũng có không ít người nhàn rỗi, việc đưa đón không dám phiền Ba Đế thành chủ!"
Lão già này, lão từ dựa vào mạng lưới tình báo mà tra ra đấy, đừng có mà hỏi nữa!
Bố Lãng chỉ vào ma pháp trận cười, "Điện hạ, mời!"
Nói rồi, Bố Lãng đi trước, đồng thời nói: "Mời điện hạ hãy dùng Thần Lực để đi qua. Điện hạ yên tâm, đây là cửa lớn của Hồng Nguyệt Thành, sức mạnh của ai đó ở phương đông không tới được đâu!"
Ở đây đúng là có thứ có thể ngăn chặn năng lượng của Bào Uy Nhĩ. Sở Thiên thầm cười nhạt, nhún chân bay vào ma pháp trận. Ngay sau đó, ba người A Mạt Kỳ cũng vào theo.
Đi qua ma pháp trận, Sở Thiên chỉ cảm thấy trước mắt sáng chói, rồi thất kinh kêu lên, "Hồng Nguyệt Thành không phải ở dưới đất!"
Bên dưới cát lại là một thế giới khác. Một khu rừng xanh rì vô bờ bến, ở giữa là một tòa thành đứng sừng sững. Khó tin nhất là ở đây còn có một bầu trời khác, và một vầng Hồng Nguyệt khác!
"Điện hạ nói đùa rồi! Hồng Nguyệt Thành ở dưới mặt đất!" Bố Lãng dẫn Sở Thiên đi vào tòa thành, cười, "Không phải điện hạ vừa từ bên trên xuống đó sao? Hà hà!"
"Phải là Bố Lãng tiên sinh đang nói đùa mới đúng!" Anh Cách Lạp Mỗ tiếp lời, "Nếu như ở dưới mặt đất thì làm sao lại có bầu trời, sao lại có Hồng Nguyệt?"
"Chủ nhân Ba Đế không thích môi trường tối tăm nên có làm một chút việc nho nhỏ!" Bố Lãng cười thần bí, "Để bọn ta ở dưới đất vẫn có thể nhìn thấy vầng Hồng Nguyệt trên bầu trời!"
"Ba Đế thành chủ quả nhiên không hổ danh nhân loại đệ nhất cao thủ, đại lục thánh nhân!" Sở Thiên ca ngợi chân thành.
"Ha ha ha!" một tiếng cười cởi mở vọng ra từ trong Hồng Nguyệt Thành, "Điện hạ quá khen!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...