"Đừng giết ta… hu hu!"
Thần Công Tượng Hoài Đặc khóc, tứ chi đã hoàn toàn vô dụng rồi, chỉ lết được trên sàn, dùng vai đỡ lấy người không ngừng dập đầu.
Bốp! Bốp!
Sở Thiên cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại, nhưng lúc này, trán của Hoài Đặc đã nát bét.
Bái Nạp Mỗ biết "Chân Thần" Sở Thiên quên rất nhiều chuyện, liền tiến lên một bước, mắt nhìn Hoài Đặc lạnh lùng, nói: "Chân Thần, theo ghi chép của Ám Điện, tín đồ của Hoài Đặc cũng tham vào việc truy sát tín đồ của người! Chân Thần, hãy cho phép chúng con diệt trừ tên tội đồ này!"
"Các ngươi là?" Hoài Đặc ngẩng đầu lên, nhìn mười hai Thánh Đấu Sĩ thì lập tức run lẩy bẩy, "Chẳng lẽ các người là Định Tội Thần Thú của Thần Hoàng miện hạ?"
"Hừ, chúng ta là Thánh Đấu Sĩ, không phải thần thú!" Bái Nạp Mỗ giận dữ, nhìn như muốn xé nát Hoài Đặc ra trăm mảnh. Text được lấy tại
Sở Thiên nheo mắt, hắn biết mình rất giống Thần Hoàng Tư Đặc Ân, nhưng không ngờ là lại giống đến mức đến Thần cũng nhận nhầm.
Khà khà, nếu cơ hội này mà không thể nắm chắc lấy thì mấy năm nay Sở Thiên lăn lộn là công cốc hay sao?!
"Con của ta, các con phải có tấm lòng nhân từ!" Sở Thiên vẫy tay ngăn cản Bái Nạp Mỗ.
"Chân Thần vĩ đại, chúng con xin nghe lời dạy bảo của người!" mười hai Thánh Đấu Sĩ cúi đầu, nhẩm lại lời của Sở Thiên để khắc ghi trong lòng.
"Các con, bây giờ bổn Thần Hoàng cần các con canh ở đường vào, không cho bất cứ ai vào đây!"
Sở Thiên đuổi được các Thánh Đấu Sĩ xong thì cười với Thần Công Tượng, "Hoài Đặc, ngươi biết tội chưa?"
"Ta có tội! Ta có tội!" Hoài Đặc dập đầu không khác gì đang đập tỏi, còn Tây Cương thì triệt để chết sững rồi.
Hoài Đặc nằm mọp dưới sàn, Sở Thiên cũng không khách khí ngồi vào chỗ của Hoài Đặc, rồi ra vẻ lắc đầu thở dài nói: "Ài~ các ngươi đều là con dân của bổn Thần Hoàng, ta cũng không làm khó các ngươi. Nói đi, nói hết tội của ngươi, xưng tội với bổn Thần Hoàng!"
Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa tròn xoe mắt, cứ như không quen Sở Thiên vậy. Anh Cách Lạp Mỗ thấy sự bất thường của Tiểu Hùng Miêu, kéo nó lại gần nói nhỏ: "Ông chủ nói ông chủ là Thần Hoàng thì chính là Thần Hoàng. Dù ông chủ có nói mình là Sáng Thế Thần, chúng ta cũng không được phản đối, hiểu chưa?"
Tiểu Hùng Miêu gật gật, rồi trân trân nhìn Sở Thiên --- nó phải học tập. Học làm thế nào để từ một tên trộm trúc tiến hóa thành một tên lừa đảo!
Hoài Đặc bị tấm lòng khoan hồng thánh khiết của Sở Thiên làm cảm động, nghẹn ngào nói không nên lời, "Người… người tha thứ cho ta…hu hu, Phụ Thần tại thượng!!"
"Kẻ bề tôi của ta, đừng xúc động!" Sở Thiên thở dài, cúi người để tay lên trán Hoài Đặc, "Con à, dù con từng làm chuyện gì, bổn Thần Hoàng cũng sẽ tha thứ! Nào, sám hối đi!"
Hoài Đặc cuối cùng khóc không thành tiếng nữa, nước mắt rưng rưng, nói: "Thần Hoàng bệ hạ, con có tội! Hu hu! Năm đó… năm đó con không nên theo Tử Thần, không nên đi theo mấy tên tội nhân phản loạn đó! Càng không nên tấn công Thần Điện của người…"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Ngoài mặt thì Sở Thiên nghiêm nghị, nhưng thực chất là đang mở cờ trong bụng! Thì ra năm đó Phán Quyết Thần Hoàng quyết đấu với Tử Thần! Xem ra là phía Tư Đặc Ân thua, nếu không thì giờ trên đại lục cũng không có Phán Quyết Thần Điện.
"Này con, năm đó bổn Thần Hoàng đối xử với con như thế nào? Tại sao lại phản lại ta để đi theo Tử Thần?" Sở Thiên ngẩng đầu than thở, vô cùng đau xót nói: "Tại sao chứ? Chẳng lẽ ta không cho con được gì sao? Con của ta…"
"Năm đó Tử Thần miện hạ… Không! Là tên phản đồ Cáp Địch Tư!" Hoài Đặc hận không thể tự tát mình được, đành đập đầu xuống, "Cáp Địch Tư, tên phản đồ đó, trong một trận chiến bắt con làm tù bình, kết quả… kết quả…"
Hoài Đặc mặt mày đỏ gay, không nói tiếp được nữa.
Nhưng Sở Thiên cũng hiểu. Khốn kiếp, thì ra Thần Công Tượng là một tên nhát chết, bị bắt làm tù binh thì đầu hàng!
"Ài, năm đó, bổn Thần Hoàng bị chính con mình phản bội, lòng đau vạn phần! Con à, cho ta biết, năm đó sau khi ta ẩn trốn thì đã xảy ra chuyện gì?"
Hoài Đặc vùi đầu xuống đất, "Bệ hạ, con… con không biết!"
"Không biết?" Sở Thiên kéo dài giọng, ngữ khí bỗng lạnh lùng, "Ta có thể tha thứ cho con, nhưng bổn Thần Hoàng không muốn con nói dối ta!"
"Sáng Thế Thần tại thượng, con thật sự không biết mà!" Hoài Đặc hốt hoảng nói, "Bệ hạ, người cũng biết, năm đó dưới trướng nữ thần Sinh Mệnh con chỉ là một tiểu binh. Đến chỗ Tử Thần Cáp Địch Tư cũng chỉ là tiểu binh! Thậm chí… thậm chí đến Tử Thần Cáp Địch Tư con cũng không gặp được mấy lần!!"
Nói rồi, mặt Hoài Đặc đỏ lên, nhưng không phải do khủng hoảng mà là vì xấu hổ, "Thực ra, năm đó không phải chính tay Cáp Địch Tư bắt con, con bị thủ hạ của hắn, Thần Hủy Diệt bắt!"
Khốn kiếp, thì ra chỉ là một tên lâu la! Sở Thiên thầm nhếch mép. Thần vị của Thần Công Tượng Hoài Đặc đại khái cũng tương đương với Tề Bách Lâm, căn bản không có tư cách biết cơ mật của gia tộc!
Hoài Đặc nói tiếp: "Bệ hạ, năm đó người chết… Không, là sau khi lẩn trốn, con cùng Cáp Địch Tư cắm quân ở bên ngoài Biển Cấm, đối kháng với quân đội của nữ thần Sinh Mệnh. Không biết tại sao đại quân Thú Thần vốn theo trung lập bỗng nhiên lại tấn công hai bên quân đội!"
"Đại quân Thú Thần?" Sở Thiên suy nghĩ, hình như Bào Uy Nhĩ từng nói, Thần thời Thượng Cổ chia hai loại, một là Nhân Thần, một là Thú Thần.
"Đúng thế, là đại quân Thú Thần!" Hoài Đặc nói, "Năm ấy, mấy vị Chủ Thần vì để không ảnh hưởng đến chúng con nên bay ra thế giới hỗn đỗn chiến đấu nên lực lượng còn lại trên Biển Cấm của chúng con không đủ!"
"Thế kết quả của trận đại chiến?"
"Đáng lẽ là quân Cáp Địch Tư sắp thắng rồi, nhưng ai ngờ, bên Thú Thần bỗng có quân chi viện, dẫn đầu chính là công chúa Hải tộc, Bào Uy Nhĩ!"
"Cái gì? Bào Uy Nhĩ?" đôi mắt đang lim dim của Sở Thiên bỗng mở trừng ra. Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ đồng thời cũng trầm tư.
Ai cũng biết Bào Uy Nhĩ rất mạnh, nhưng rốt cuộc là mạnh đến mức nào thì không ai biết được! Vì không ai có thể ép ả phải dùng toàn lực cả! Có điều, một vạn năm trước trở thành chủ tướng của Thần… Sở Thiên thầm thấy may mắn, mình tháo chạy cũng không oan uổng!
"Ài~" Hoài Đặc thở dài, "Lâu nay, con chỉ biết Bào Uy Nhĩ là đẹp nhất trong Thú Thần, chứ làm sao ngờ thực lực của ả lại khủng bố đến vậy!"
Mắt Hoài Đặc bỗng cụp lại như đang sợ hãi điều gì, "Đại quân Hải tộc do Bào Uy Nhĩ dẫn đầu liên tiếp giết nữ thần Trí Tuệ, Thần Âm Mưu, nữ thần Đại Địa… Thần tộc chết trong tay Bào Uy Nhĩ nhiều không kể xiết. Cuối cùng, Bào Uy Nhĩ còn cướp đi cây kích ba chạc Hải Vương của Hải Thần Ba Tái Đông, rồi giết Hải Thần miện hạ!"
Chuyện sau đó thì Sở Thiên biết rồi, "Vì thế ngươi sợ, nhân cơ hội lúc Bào Uy Nhĩ chém Hải Thần mà chạy thoát thân?"
"Vâng!" Hoài Đặc thừa nhận sự nhu nhược của mình một cách khó khăn, "Nếu không phải ngoài dự tính thì e con chạy không thoát!"
"Ồ, điều ngoài ý muốn gì?"
"Lúc đó con rơi xuống biển, nữ thần Băng Tuyết bỗng tự phát nổ, muốn chết cùng địch thủ nhưng kết quả là đối thủ không những không chết mà còn cướp luôn thi thể của nữ thần. Có điều vụ nổ chưa hoàn thành đóng băng cả Biển Cấm, vì thế con trốn được ở dưới mặt băng!"
"Đối thủ của nữ thần Băng Tuyết có phải là Mạch Khẳng Tích?"
"Bệ hạ biết Mạch Khẳng Tích?" Hoài Đặc kinh ngạc, "Người từng gặp hắn?"
Sở Thiên gật đầu, tiện mồm bịa: "Bổn Thần Hoàng từng gặp tiên tổ Long Thần của hắn! Nghe Long Thần có nhắc đến Mạch Khẳng Tích, ừm, tên nhóc đó không tồi!"
"Ừm, Mạch Khẳng Tích quả thật không tồi!" Hoài Đặc cũng gật đầu phụ họa, "Trước khi khai chiến, con nghe nói trong đại quân Thú Thần có mấy người trẻ tuổi vô cùng có tiềm năng, trong đó có Mạch Khẳng Tích!"
Sở Thiên chép miệng, không giữ được vẻ Thần Côn nữa, hứng thú hỏi: "Mấy người còn lại là ai?"
"Một người cũng là hậu đại của Long Thần, tên Lạp Hy Đức, ngoài ra còn có Ma Căn, Đức Khố Lạp!" Hoài Đặc nói ra đáp án mà Sở Thiên đã nghĩ đến, "Có tiềm năng nhất trong số họ, được Chủ Thần Thú luôn coi trọng, là A Tư Nặc!"
A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ nhếch môi, muốn cười nhưng không dám, cái con nhện gà gật đấy cũng được coi là có tiềm năng "nhất"?
Hoài Đặc nhận ra sự khác lạ của hai người, liền hỏi, "Hai vị cười gì vậy?"
"Ngươi từng gặp A Tư Nặc chưa?"
"Thân phận của con sao có tư cách gặp nhân vật lớn như vậy?" Hoài Đặc cười gượng, "Nghe nói, A Tư Nặc và Bào Uy Nhĩ được mấy vị Chủ Thần Thú quyết định là người kế thừa!"
Hoài Đặc chần chừ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng con còn nghe nói, A Tư Nặc gần như không thích tu luyện, có lời đồn là Ma Căn đã vượt qua được A Tư Nặc!"
Chẳng lẽ chỉ có Ma Căn? Giờ tiểu tử đó đã thành kẻ yếu nhất trong Ngũ đại ma thú rồi! Sở Thiên rủa thầm, tên tiểu tử suốt ngày ngủ đấy, tỉnh dậy là dùng thời gian để nhớ mỹ nhân nhện của lão tử. Khốn kiếp, sau này phải dạy bảo hắn mới được!
Bất giác, Sở đại thiếu gia đã có quyết định nội bộ về A Tư Nặc, kẻ hám ngủ nhất!
"Sao chân tay ngươi lại thành ra thế này?" Sở Thiên hỏi.
"Ài, là vì người phụ nữ đó!" Hoài Đặc nói, "Năm đó, con đáng lẽ có thể chạy thoát rồi, nhưng đúng lúc đó thì Đức Khố Lạp trong đại quân Thú Thần dùng Lĩnh Vực bắt đầu hút Thần Lực của thi thể các Chúng Thần trên chiến trường. Trong đó có một thi thể là của nữ thần Tự Nhiên…"
"Ồ…" Sở Thiên nỗ lực duy trì khí chất của Thần Hoàng, "Thì ra ngươi thầm thương trộm nhớ nữ thần Tự Nhiên! Nói tiếp đi!"
"Khi ấy, con có Thần Lực tầng thứ ba, tưởng rằng có thể dựa vào chính mình có thể cứu được thi thể của nữ thần Tự Nhiên, nhưng… Đức Khố Lạp quá mạnh!" Hoài Đặc khóc lóc, "Con dùng hai tay ôm chặt lấy nữ thần, kết quả là bị hút khô. Rồi con lại dùng chân quặp lấy, kết quả là hai chân bị phế luôn. Cuối cùng, con dùng răng kéo nữ thần ra khỏi chiến trường!"
Sở Thiên bất giác đánh giá cao Hoài Đặc, một phản đồ đào ngũ có thể làm được việc này cũng không thể coi là tên nhát chết!
"Thế tại sao ngươi lại ở đây?" Sở Thiên hỏi tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...