Gia Sách Nhĩ không nói nên lời nữa, chỉ khẽ gật đầu, ý là ta đồng ý mọi điều kiện!
Sở Thiên cười sung sướng, "Vậy được! Ngươi hãy biến về hình dạng vốn có, dùng sức mạnh cuối cùng để đóng băng chính mình!"
Gia Sách Nhĩ làm như lời Sở Thiên nói, biến thành con rắn hai đầu to lớn, nhưng không đóng băng mình lại mà ngẩn ngơ nhìn Sa Khắc.
Không lẽ Gia Sách Nhĩ yêu Sa Khắc của năm đó thật? Hơn nữa lại không phải vì sức mạnh của Sa Khắc? Sở Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi hét lên với Sa Khắc, "Ôm mau, nếu không sau này không có cơm ăn đâu!"
"Á, thế thì phải làm sao?"
Sa Khắc cuống lên, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nghe theo tiếng gọi của cái bụng.
"Ta ôm ngươi đây, đừng có mà nhìn ta!" Sa Khắc trời không sợ đất không sợ mà lúc này lại toát mồ hôi lạnh!
So với hai tay của Sa Khắc thì Gia Sách Nhĩ thực sự quá to. Có điều, Sa Khắc chỉ dựa vào Gia Sách Nhĩ tượng trưng thôi cũng đủ khiến cho Gia Sách Nhĩ thấy mãn nguyện.
Rắc rắc!!
Gia Sách Nhĩ biến thành một bức tượng bằng băng!
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Cuối cùng cũng kết thúc rồi!" Sở Thiên thở phào, ngã uỵch ra đất, ngửa mặt lên trời hét: "Còn sống không? Còn thì hét lên một tiếng nào!"
Anh Cách Lạp Mỗ chỉ là bị cầm cố, không bị thương tích gì nên cùng với cái chết của Gia Sách Nhĩ hắn cũng được giải phóng.
Lượn một vòng trên trời, Anh Cách Lạp Mỗ quay lại bên Sở Thiên, "Ông chủ, mọi người đều còn sống. Nhưng tọa kỵ của Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ bị hủy hết rồi, A Mạt Kỳ… thì bị mất một chân!"
A Mạt Kỳ lập cập bò dậy, tay vẫn còn giữ một chân của mình, "Ông chủ, có thể nối lại không?"
"Không nối nổi đâu!" Sở Thiên cười lớn, "Dù có nối được ta cũng không nối cho ngươi! Ha ha, cái chân đấy ngươi đừng dùng nữa!"
A Mạt Kỳ chả hiểu ra sao nữa.
Anh Cách Lạp Mỗ nhìn bức tượng băng Gia Sách Nhĩ, hình như hiểu được điều gì, "Ông chủ đóng băng Gia Sách Nhĩ có phải…"
"Đương nhiên là vì cái này!" Sở Thiên vỗ vai A Mạt Kỳ, "Cơ thể của Ngũ đại ma thú Thượng cổ, thế nào hả?"
"Không phải chứ ông chủ?" A Mạt Kỳ khóc không ra nước mắt "Ông chủ đừng có biến ta thành yêu quái chứ!?"
"Yên tâm, lão tử cũng không muốn có một yêu quái làm ma sủng đâu!" Sở Thiên chỉ Gia Sách Nhĩ, "Nhìn thấy chưa? Ta đã bảo nó biến thành hình dạng vốn có. Yên tâm, nó to như vậy, chỉ bên đực kia cũng đủ cho ngươi dùng rồi!"
"Ông chủ, ta… ta không muốn biến thành rắn!"
Sở Thiên vỗ vỗ đầu A Mạt Kỳ, cười: "Tiểu tử, còn kén cá chọn canh! Khà khà, có gì mà thuật Thượng cổ Tế Tự của ông chủ ta đây không làm được chứ? Có Thần Lực hỗ trợ, ta sẽ phân chúng thành các tế bào, rồi tổ hợp lại thành hình dạng Lôi Ưng là được!"
Tuy không hiểu tế bào là cái gì nhưng A Mạt Kỳ vẫn thở phào.
Sở Thiên cười với Anh Cách Lạp Mỗ, "Thúc thúc của ngươi vẫn luôn hy vọng ngươi có sức tấn công phải không?"
Bỗng Anh Cách Lạp Mỗ nhận thấy Sở Thiên cười thật là gian, "Ông chủ định…"
"Khốn kiếp, ngươi cũng muốn kén cá chọn canh hả?" Sở Thiên cười gian tà, "Yên tâm, có kinh nghiệm của Thái Qua Nhĩ lần trước, ông chủ ta sẽ không biến ngươi thành yêu quái đâu!"
Anh Cách Lạp Mỗ vẫn lắc đầu, "Ông chủ tha cho ta đi…"
"Đây là mệnh lệnh!" Sở Thiên nghiêm mặt nói.
"Ngươi xem A Mạt Kỳ dùng thân thể của yêu quái cũng không nói gì, ngươi còn nhiều lời?" Sở Thiên cười: "Tinh hạch tuy có ảnh hưởng nhưng không phân nam nữ, sợ gì chứ? Cơ thể ngươi không thể tu luyện Thần Lực nhưng lại có thể ăn Thần Lực. Loại tinh hạch có khả năng phục chế là thích hợp với ngươi nhất rồi. Ha ha ha!" Nói rồi Sở Thiên cũng bật cười vì óc sáng tạo của mình!
Không để ý đến Anh Cách Lạp Mỗ đang đau khổ trong lòng, Sở Thiên nhẩm tính, vì A Mạt Kỳ không có cơ thể tốt nên mới làm chậm trễ việc tu luyện. Giờ trực tiếp đổi thành huyết mạch Thượng cổ, có lẽ sẽ nhanh chóng đột phá được tầng Thần Lực thứ ba! Còn Anh Cách Lạp Mỗ có được tinh hạch tầng thứ ba, cộng thêm việc có thể ăn Thần Lực, hà hà, lão tử sắp có hai ma sủng cấp Thượng cổ rồi!
…………
Trận chiến với Gia Sách Nhĩ Ma Căn tuy rất nguy hiểm nhưng thời gian lại rất ngắn, diễn ra cũng chỉ trong một khắc!
Nằm nghỉ chưa được bao lâu, Tiểu Bạch dẫn đầu đoàn các tướng sĩ Bố Lôi Trạch hùng dũng tiến tới.
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch liếm liếm quanh tai Sở Thiên, rồi nghi hoặc nhìn lên không trung.
"Tiểu bảo bối, sao vậy?" Sở Thiên nằm ôm lấy Tiểu Bạch hỏi.
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch lắc đầu, rồi nằm vào lòng Sở Thiên, nhưng không biểu hiện cảm xúc gì.
Vì bác sỹ thú y Sở Thiên tạm thời không di chuyển được, mà tổn thương do Thần Lực gây ra thì người bình thường không thể chữa được, vì thế mà các bệnh nhân lớn nhỏ đành phải khênh về quân doanh!
Mấy ngày sau đó, mười mấy vạn quân Vương Đô như rắn mất đầu, bị đánh bại nhanh chóng. Khải Tát chính thức chiếm lĩnh tất cả quốc thổ Thiên Hải Quốc. Từ đó về sau, trên đại lục chỉ còn một Thiên Hải Quận của đế quốc Khải Tát.
Nửa tháng sau, thương tích của Sở Thiên đã tốt hơn được một chút, các bệnh nhân khác cũng theo đó hồi phục được nhiều.
Hôm nay, đại thần tiếp quản của Khải Tát đã đến. Thiên Hải Quận Thủ tân nhiệm lại chính là tử đảng của Sở đại thiếu gia Lôi Cát.
"Ái chà, lão đại, sao lại bị thương ra nông nỗi này? Chẹp chẹp!" trong phòng bệnh, Lôi Cát nhìn một Sở Thiên người băng bó toàn thân nằm trên giường, "Dựa vào thực lực của lão đại kẻ nào có thể khiến huynh thành ra thế này chứ?"
"Ngươi muốn biết thật hả? Hà hà, những người biết chân tướng đều bị ta diệt khẩu rồi!" Sở Thiên nửa đùa nửa thật
Đối thủ lần này là ai, Sở Thiên chỉ nói cho hai cô vợ ở nhà, với người khác đều giữ bí mật hết!
"Không muốn nói thì thôi!" Lôi Cát để một tờ giấy vào tay Sở Thiên, "Hà hà, Thân Vương các hạ viễn chinh Thiên Hải, mở rộng biên cương vạn lý cho đế quốc, ba nghìn vạn dân, đây chính là món quà chúc mừng của các đại thần đế quốc tặng huynh, họ còn nói…"
"Gâu gâu!"
Tiểu Bạch đang cho Sở Thiên uống thuốc, không để Lôi Cát nói hết đã nhảy lên giật lấy món quà rồi trốn sau lưng Sở Thiên.
Dùng hai chân sau dẫm lên tờ giấy, dùng móng rạch một đường trên đó, vùi đầu vào xem một lượt, rồi cười sung sướng. Sau đó nhanh chóng bỏ vào vòng cổ không gian.
"Lão đại, đệ phát hiện ra một chuyện!" Lôi Cát bỗng nghiêm nghị, "Ta phát hiện… tiểu bảo bối của huynh ngày càng giống một lão bà!"
Nói xong Lôi Cát vội vàng ôm đầu ngồi xuống. Theo kinh nghiệm trước đây thì tiếp theo Tiểu Bạch nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.
"Gâu gâu!" nhưng ngoài dự đoán, Tiểu Bạch lại không gây rắc rối gì với Lôi Cát mà lại đến bên Sở Thiên hôn một cái vào tai, đỏ mặt chui vào dưới gối.
"Không phải chứ?" Lôi Cát hơi choáng, "Tạp Nạp Tư tướng quân và Xích Diễm đại nhân đã vậy rồi, không lẽ lão đại và Tiểu Bạch cũng thế?"
Sở Thiên cười hắc hắc, nghĩ bụng, đến khi Tiểu Bạch biến thành mỹ nữ rồi ta nói cho ngươi biết!
Lôi Cát lắc lắc đầu cho tỉnh táo, rồi nói: "Vừa rồi là quà mừng, tiếp là sắc phong!"
Nói rồi, Lôi Cát ném một bản Thần Chỉ xuống cạnh Sở Thiên, "Hắc hắc, cái do mấy lão già Viện văn thư đế quốc viết dài dòng quá đệ không đọc nữa. Nói đơn giản thì từ ngày mai huynh chính là Nhất Đẳng Trấn Quốc Thần Vũ Vương, Thế Tập Võng Thế, mãi mãi trấn giữ đảo Bố Lôi Trạch! Ngoài ra, giữ lại biên chế quân đoàn Bố Lôi Trạch, đổi tên thành Quang Minh quân đoàn, vẫn do huynh quản!"
Lôi Cát lại lôi ra một đống huân chương, xếp ở trên giường, "Còn nữa, huynh có thêm danh hiệu Đại nguyên soái. Đây là Quân Công Chương do Quân Bộ trao tặng. Khốn kiếp, đến mấy chục cân, nặng chết đệ rồi!"
Sở Thiên nhếch mép.
"Đệ biết lão đại không quan tâm đến mấy cái này, hắc hắc, nhưng nể tình đệ qua sông vượt biển đến đây, huynh có thể giúp tiểu đệ một chuyện không?"
"Nói đi!" Sở Thiên lắc đầu cười khổ.
"Có thể cho đệ mượn vài ma sùng của lão đại huynh không?"
"Ngươi muốn làm gì?"
Lôi Cát nhìn ngồi xuống cạnh Sở Thiên, than vãn: "Lão đại, đệ khổ lắm! Đang yên ổn làm Đại thần tài chính, cách xa nghìn dặm còn tham ô được món to, nhưng ai ngờ bệ hạ nói muốn rèn luyện cho đệ, hạ đệ xuống một cấp làm Quận Thủ của một nơi khỉ ho cò gáy! Chết tiệt! Đến trẻ con cũng biết, một nơi vừa chiếm được thì toàn phản loạn, cả đống nào là thích khách với bạo dân. Tiểu đệ lại chẳng có thực lực gì, vì thế… hắc hắc!"
"Thôi được rồi, cho ngươi mượn Kim Cương và Hoàng Kim Bỉ Mông.
"Chỉ năm ma thú cấp tám thôi sao?" Lôi Cát tham lam.
"Sao? Ngươi còn muốn mượn A Mạt Kỳ nữa chắc?" Sở Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, ghé sát tai Lôi Cát: "Mấy tên đó đều có vũ khí bí mật của Bố Lôi Trạch, chỉ cần ngươi không gây chuyện với ma thú cấp mười thì không ai làm gì ngươi được đâu!"
"Thật sao?" Lôi Cát mắt sáng lên.
"Đế quốc định xử lý Thiên Hải Quốc thế nào?" Sở Thiên đổi chủ đề.
"Trấn áp, đồng hóa, xoa dịu, vẫn mấy cái cũ thôi!" Lôi Cát bỗng cười thần bí, nói nhỏ: "Ngoài ra còn một chiêu, hơi tàn bạo, nhưng lão đại cũng có lợi!"
"Chiêu gì mà ta lại có lợi?"
Lôi Cát ghé sát vào tai Sở Thiên nói ra ba chữ: "Mã Lệ Liên!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên nheo mắt, chiêu này của Lô Địch Tam Thế quả nhiên dã man. Đem độc phẩm bán như thực phẩm cho người Thiên Hải Quốc. Là người địa cầu, Sở Thiên hiểu rất rõ kiểu buôn bán thuốc độc được nhà nước ủng hộ này có thể hủy hoại một quốc gia đến mức nào!
"Ngươi cẩn thận một chút, việc này trái với đạo lý, nhất định có người không vừa mắt!" Sở Thiên khuyên.
"Đệ cũng biết chiêu này hơi tàn độc, nhưng lũ người Thiên Hải quốc đều không có nhân tính, chúng ta bán độc phẩm cũng là bình thường!" Lôi Cát cười hề hề, "Có ma sùng của lão đại bảo vệ, đệ còn sợ gì?"
Nhìn vẻ bất cần của Lôi Cát, Sở Thiên có dự cảm không lành, buột miệng nói: "Ta có một đội quân bí mật, tên Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ, có thể ở lại Thiên Hải huấn luyện, nếu có chuyện gì Kim Cương không giải quyết được thì đến tìm họ!"
"Ha ha ha, lão đại thật quan tâm đệ!"
Lôi Cát cười xong nói: "À đúng rồi, bệ hạ muốn gặp huynh. Có lẽ là muốn huynh giúp đối phó với Lôi Tư rồi!" tại TruyenFull.vn
"Nói với Lô Địch Tam Thế, ta không có thời gian!"
"Hả?" Lôi Cát sững người, "Bệ hạ hỏi lý do thì đệ phải nói làm sao?"
"Cứ nói lão tử trốn rồi!"
Đùa gì chứ? A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ sắp thăng cấp tới nơi rồi, lão tử sắp có rắc rối lớn rồi, làm gì có tâm trạng mà đi cướp địa bàn chứ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...