Bên ngoài thành Mã Lệ Liên là một vùng cát vàng rộng lớn, nhưng trên bãi cát vàng đó trải khắp bằng những doanh địa của các đại phú hào.
Trong đó có ba doanh địa lập thành một thế chân vạc, từ trên không nhìn xuống sẽ thấy một hình tam giác được cấu tạo chắc chắn, đó chính là ba thế lực lớn của Sở Thiên, Tạp Tắc Nhĩ và Bố Luân Đạt, mà doanh địa dựa gần thành Mã Lệ Liên nhất chính là của Tạp Tắc Nhĩ.
Trong bóng đêm, Sở Thiên dẫn theo Lỗ Tây Nạp lẻn vào tìm kiếm ở trướng của Tạp Tắc Nhĩ.
"Thúc thúc, tên tiểu tử Tạp Tắc Nhĩ kia thật là cẩn thận, các lều trướng trong doanh địa đều giống nhau?" Lỗ Tây Nạp nhỏ tiếng oán thán.
"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi." Sở Thiên hạ thấp giọng cảnh cáo Lỗ Tây Nạp. "Đừng quên lần trước khi ngươi ẩn thân, Tạp Tắc Nhĩ từng phát hiện ra ngươi."
Vốn ra Sở Thiên không muốn mang theo Tạp Tắc Nhĩ đi trộm bức vẽ thiết kế kia, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn nên mang theo nó, một là vì Sở Thiên tuy có cái hư danh Liệt Vũ Sát Thần, nhưng lực công kích lại chẳng ra làm sao, mang theo U Minh Lang cấp tám thì sẽ an toàn thêm một chút, mặt khác, những chuyện như trộm đồ của người khác Sở Thiên không hề có kinh nghiệm, còn Lỗ Tây Nạp lại sớm trở thành người trong nghề rồi.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Tên tiểu tử Tạp Tắc Nhĩ thật quá giảo hoạt, vầng trăng đỏ đã lên cao, nhưng Sở Thiên vẫn chưa tìm được. Doanh địa của Tạp Tắc Nhĩ không những rất lớn, hơn nữa tất cả các lều trướng đều giống hệt nhau, điều này khiến Sở Thiên cũng hết cách.
"Lỗ Tây Nạp, ngươi có cách gì không?" Sở Thiên hỏi. Lúc này đây phải cần hỏi ý kiến của chuyên gia rồi.
"Trước đây ta chưa hề gặp phải tình huống này." Lỗ Tây Nạp nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ta tạo ra chút tiếng động, dụ Tạp Tắc Nhĩ từ trong trướng ra, sau đó thúc thúc người thừa cơ lẻn vào?"
"Cũng được, chúng ta…" Sở Thiên còn chưa nói hết thì đã bị ngắt lại.
Bụp! Một đốm lửa ma pháp bay vọt lên trời, tiếp theo đó là tiếng chém giết ầm ĩ từ xa truyền lại, có lẽ là vị phú hào nào đó bị ám sát, hoặc là đang đi ám sát người khác. Có điều, thành Mã Lệ Liên trong bóng đêm đã quen với không khí này.
"Lão sư, đó là doanh địa của Tề Cách đúng không?" Chính lúc Sở Thiên lần tìm Tạp Tắc Nhĩ khắp nơi mà không thấy, hắn lại bị ngọn lửa ma pháp kia dụ ra từ trong một lều trướng không hề thuận mắt. Có điều đằng sau cón một lão nhân vận hắc bào đi theo. "Từ khi đến đây, Tề Cách hình như không có đêm nào được ngủ ngon giấc, ha ha."
"Hừ, chính là Tề Cách." Lão sư của Tạp Tắc Nhĩ cười nhạt một tiếng, nói: "Những năm gần đây, Tề Cách lợi dụng các quán rượu rải rác khắp nơi để bán Mã Lệ Liên, cắt đứt đường tài lộc của không ít người! Người muốn giết hắn tất nhiên cũng nhiều thôi."
Tề Cách bán độc phẩm, Sở Thiên nhếch mép cười, đây đúng là một tin tức lớn.
Vỗ lưng của Lỗ Tây Nạp, thị ý nó trốn ra xa một chút, bởi vì Tạp Tắc Nhĩ đã từng phát hiện Lỗ Tây Nạp ẩn thân. Sau đó, Sở Thiên khe khẽ chui vào lều trường mà Tạp Tắc Nhĩ vừa bước ra.
Soạt! Bỗng nhiên, ngay lúc đi qua người Tạp Tắc Nhĩ, Sở Thiên lại cảm giác bên tai có một cơn gió lạnh vụt qua, thần kinh vượt mức người thường cũng lập tức bị căng phồng lên.
Có nguy hiểm! Sở Thiên trong lòng thất kinh, dưới sự huấn luyện của Ảnh hắn đã biết được, cảm giác này chứng tỏ một điều, chết chóc, sắp bắt đầu!
Không còn muốn bước vào lều trướng nữa, Sở Thiên dựa vào trí nhớ đi ngược lại về bên cạnh Lỗ Tây Nạp, dùng chân đá nhẹ vào Lỗ Tây Nạp, thị ý nó không được lên tiếng, sau đó Sở Thiên nhìn lại bốn hướng.
Không có ai!
Đại doanh vẫn tĩnh mịch như vậy! Tuy không biết trong đó ẩn chứa sức mạnh gì, nhưng xem ra, chỉ có Tạp Tắc Nhĩ và lão sư của hắn đang nói chuyện.
Sở Thiên cảm giác được khí tức của nguy hiểm ngày càng nồng nặc, sát thủ đang ở đây!
Chẳng lẽ là đạo tặc cao cấp! Sở Thiên thầm suy nghĩ.
"Thuẫn!" Bất chợt, hắc bào lão nhân quát lớn một tiếng, ngay lập tức một chiếc thuẫn sắt chặn ngay trước mặt Tạp Tắc Nhĩ.
Keng! Một âm thanh lanh lảnh vang lên, trên tấm thuẫn xuất hiện một vết lõm, nhưng hung khí thì lại không xuất hiện.
"Đạo tặc cao cấp?" Tạp Tắc Nhĩ rút bội kiếm ra, quát lên: "Có thích khách! Cảnh giới!"
Trong lều trướng, dưới mắt đất và cả trên trời không ngừng xuất hiện các cao thủ và ma thú, từng đoàn bảo vệ quanh Tạp Tắc Nhĩ.
"Vương tử, có cần thông báo cho Phất Lạp Địch Nặc không?"
"Chờ thêm chút nữa!" Tạp Tắc Nhĩ lạnh nhạt nói, "Một đạo tặc cao cấp vẫn chưa là gì."
Dường như đang phản bác lại sự khinh miệt của Tạp Tắc Nhĩ, một tia sáng trắng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
"Phá!" Tạp Tắc Nhĩ hét lớn rồi lật kiếm một cái, trong không trung tạo ra một vết tách rời, nuốt chửng tia sáng trắng.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nheo mắt lại, tiết mục này hắn đã quá quen thuộc rồi, vung kiếm rạch không gian, chiêu này Bố Lãng đã từng dùng với Sở Thiên.
"Kiếm trận!" Tạp Tắc Nhĩ thoát khỏi nguy hiểm nhưng không hề buông lỏng cảnh giác, giơ tay đâm bội kiếm ra.
Nơi vừa phóng ra tia sáng trắng bỗng xuất hiện vô số các thanh trường kiếm, tiếp theo, cả bầu trời đao kiếm bắt đầu đâm loạn vào nhau.
"Lão sư, chuyện gì vậy!" Qua một lúc lâu, trong bầu trời không xuất hiện bất cứ thay đổi nào, Tạp Tắc Nhĩ quay sang hắc bào lão nhân lạnh lùng hỏi: "Không phải người nói, kiếm trận của ta là nhanh nhất đại lục sao?"
"Kỳ lạ!" Lão nhân chau mày lại, "Kiếm trận của ngươi là xuất hiện trong không gian, chẳng lẽ tốc độ di chuyển của tên đạo tặc này còn nhanh hơn cả không gian sao?"
Kiếm trận có thể xuyên qua không gian? Sở Thiên thất kinh, chẳng lẽ Tạp Tắc Nhĩ giấu kiếm trận ở không gian bên cạnh mình, đợi đến lúc dùng, sẽ trực tiếp triệu hoán ra? Con mẹ nó, vậy thì thực lực của Tạp Tắc Nhĩ quá kinh hồn rồi.
Bị học sinh chất vấn sự dạy bảo của mình, hắc bào lão nhẫn có chút tức giận, chậm rãi vươn một tay ra.
Bản năng cảm giác được có một luồng khí lạnh, Sở Thiên dắt Lỗ Tây Nạp lui ra xa.
Trong không khí dần dần hiện lên từng tầng ba động mà mắt thường có thể thấy, "Vù!" Theo động tác hạ tay của hắc bào lão nhân, Sở Thiên chỉ cảm thấy có một luồng sóng khí đang cuồn cuộn lao về phía mình, vội vàng lui lại thêm về phía sau.
Sở Thiên tuy đã chạy rất nhanh, nhưng sóng khí còn nhanh hơn, "Ai da!"
Sở Thiên trợn tròn mắt, khi sóng khí chạm đến người, không hiều tại sao lại xuyên qua, không hề có bất cứ phản ứng gì, nhưng Lỗ Tây Nạp lại không được may mắn như thế, hắn bị đánh cho lộn nhào, lăn xuống đất rồi hiện ra thân hình.
"Bắt lấy hắn!" Trong chớp mắt, Lỗ Tây Nạp đã bị đám võ sĩ vây quanh.
"Đừng động thủ! Là ta!" Lỗ Tây Nạp cười hì hì nhìn đống đao kiểm trên đầu mình rồi sau đó hắn dùng chân che đầu nói: "Đừng hiểu lầm, đều là người mình mà."
"Ma sủng của Phất Lạp Địch Nặc?" Tạp Tắc Nhĩ thu lại bội kiếm. "Lúc nãy là ngươi ám sát ta sao?"
"Hắc hắc!" Lỗ Tây Nạp cười khan mấy tiếng, "Chuyện đó…thúc thúc ta kêu ta đến bảo vệ ngài, tình hình lúc nãy ta cũng nhìn thấy rồi, ngươi nên biết rằng, U Minh Lang không hề có năng lực này."
Tiểu tử này cũng không ngốc lắm, vẫn còn biết không bán đứng thúc thúc hắn, Sở Thiên nghe thấy Lỗ Tây Nạp trả lời thì đã yên tâm. Tạp Tắc Nhĩ có lẽ sẽ không làm khó cho Lỗ Tây Nạp, vậy thì Sở Thiên cũng không vần thiết phải mất mặt hiện thân.
"Cấn thận cảnh giới!" Thần sắc của hắc bào lão nhân lại càng thêm nghiêm trọng, "Vương tử, U Minh Lang không hề có bất cứ đấu khí hay ma pháp nào, cũng không có khả năng tấn công từ trên không, vừa rồi chắc chắn không phải là do hắn làm, sát thủ có thể vẫn ở gần đây!"
"Thế nào! Lão sư người vừa rồi cũng chưa tìm ra sát thủ sao?" Tạp Tắc Nhĩ càng thêm không vui, chỉ vào Lỗ Tây Nạp nói: "Ma pháp của người chỉ có thể phát hiện một con U Minh Lang thôi sao?"
"Không phải." hắc bào lão nhân lắc đầu, "Tên sát thủ này rất lợi hại, lại có thể thoát khỏi sự dò xét của ta."
Hắc bào lão nhân nghi ngờ, Sở Thiên cũng đang nghi ngờ, luồng khí lúc nãy không hề có phản ứng gì trên người Sở Thiên, có lẽ là vì Lời nguyền của Tử Thần, vậy còn tên sát thủ thì sao? Hắn dựa vào cái gì? Lẽ nào còn có một bộ thần khí khác?
"Hắc hắc, thực lực của vương tử điện hạ quả nhiên bất phàm, xem ra không cần ta bảo vệ rồi, vậy thì, nếu không có chuyện gì, ta đi trước nhé. Nếu có chuyện ngươi hãy tìm thúc thúc của ta." Lỗ Tây Nạp nói rồi, lảo đảo chuồn ra khỏi doanh địa.
Hắc bào lão nhân đang định ngăn cản Lỗ Tây Nạp, nhưng lại bị Tạp Tắc Nhĩ cản lại, "Lão sư, chẳng qua chỉ là một con U Minh Lang của Phất Lạp Địch Nặc muốn do thám tin tức thôi, đề hắn đi đi." Vì tình hình căng thẳng nên Tạp Tắc Nhĩ để mặc cho Lỗ Tây Nạp rời đi.
"Vương tử, thuật ẩn thân của đối thủ vô cùng cao minh, rất có khả năng là tên Liệt Vũ Sát Thần gần đây mới xuất hiện?" Hắc bào lão nhân nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Có thể đúng." Tạp Tắc Nhĩ cũng gật đầu.
Uỳnh! Bỗng nhiên, phía doanh địa của Sở Thiên vang lên một âm thanh lớn. tiếp theo đó là tiếng hô hoán của Bội Kỳ, "Có thích khách! Lên ngựa, kết trận!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, doanh địa của lão tử bị người tấn công? Sở Thiên kinh hãi, vội vàng chạy về doanh địa của mình.
"Vương tử, chúng ta có cần giúp không?" Hắc bào lão nhân hỏi.
"Trước tiên cứ gọi mấy ma thú cao cấp sang bên đó, chúng ta đợi xem." Tạp Tắc Nhĩ trầm tĩnh đáp.
Sở Thiên vội chạy về doanh địa, mặc lại pháp bào Tế Tự, rồi tìm Ba Bác Tát, hỏi: "Chuyện gì thế? Chu Lệ Á đâu? Cô ấy sao rồi?"
"Ông chủ, phu nhân không sao, NMD đang bảo vệ cô ấy." Ba Bác Tát âm độc nói: "Lúc nãy có người nhằm vào giết ông chủ, nhưng hắn không ngờ được, doanh địa đã được ta rải độc xung quanh!" Nói rồi, vết sẹo trên mặt Ba Bác Tát nhăm nhúm lại, "Đáng tiếc là tên sát thủ đó chạy nhanh quá, trúng độc suy nhược của ta rồi vẫn có thể chạy thoát được."
"Có thấy bộ dạng của sát thủ không?"
"Không có, sát thủ đã ấn thân, ta chỉ phát hiện vết máu ở gần nơi rải độc thôi."
"Tiếng nổ vừa rồi là chuyện gì?" Sở Thiên lại hỏi.
"Ha ha, là Bội Kỳ nhằm vào hướng có vết máu, bắn pháo ma pháp." Ba Bác Tát cười đáp.
Lúc này, Tạp Tắc Nhĩ cũng gặp phải sát thủ rồi.
Lúc này, Lỗ Tây Nạp cũng đã chạy đến bên cạnh Sở Thiên, "Thúc thúc, lão già vừa rồi đã làm gì vậy? Con mẹ nó, hắn lại có thể phá được thuật ẩn thân của ta!"
"Ta cũng không biết." Sở Thiên lắc đầu, lại nói với Lỗ Tây Nạp: "Ngươi đi sang chỗ Tạp Tắc Nhĩ một chuyến, nói với hắn, vừa rồi chỉ là pháo ma pháp của phi thuyền hỏng rồi, kêu hắn không cần phái người qua đây."
Lỗ Tây Nạp đi khỏi, Ba Bác Tát chợt nói: "Ông chủ, sát thủ trúng phải độc của ta, nếu trong ba ngày không có thuốc giải, thì toàn thân sẽ bị thối rữa mà chết…"
"Ngươi muốn nói là, trong ba ngày sát thủ chắc chắn sẽ đến tìm ngươi lấy thuốc giải?"
"Không sai!" Ba Bác Tát hé một nụ cười kỳ dị, "Đến lúc đó, chúng ta có thể đợi hắn đến tìm cái chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...