Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 27: ĂN KÉ CÒN CHÊ
Tác giả: Luna Wong
Đáy mắt của Tống Địch hiện lại vài tia chẳng đáng, đúng là si nhi, đến hạ nhân cũng có thể tùy tiện sai sử nàng. Bất quá hôm nay không người, vừa lúc có thể làm theo lời mẫu thân nói lần trước.
“Vậy Bối Bối đi chơi cùng ta được đúng không?”
“Người ta còn phải mua trà.” Khâu Bối Vận dùng hai ngón tay cầm nén bạc lẻ đưa đến trước mặt hắn lúc lắc.
“Chúng ta đi chơi trước, chút nữa trở về mới mua trà.” Tống Địch vẫn dụ dỗ Khâu Bối Vận. Hôm nay hắn vốn phải đi học nhưng lại bỏ trốn đi chơi, thế nên nếu mẫu thân biết được hắn mang Khâu Bối Vận ra làm bình phong là xong rồi.
Khâu Bối Vận lúc lắc đầu nhỏ, “Không được đâu, khách nhân đợi ở nhà a.”
Tống Địch phiền táo cau mày, muốn mắng người lại nhớ lời của mẫu thân mà nhịn xuống. Ngay thời khắc hắn muốn nói, Khâu Bối Vận lại tự vỗ đầu của mình, “Chết rồi, mấy tỷ tỷ xinh đẹp ở nhà không người tiếp đãi, mà ta lại phải đi mua trà, biết làm sao bây giờ?”
Tống Địch vừa nghe có tỷ tỷ xinh đẹp lập tức sáng mắt lên, không chút do dự làm người tốt đề nghĩ, “Vậy ta đến đó thay Bối Bối tiếp đãi khách nhân, ngươi mau đi mua trà đi.” Lấy Khâu gia chống ở sau lưng hắn, lại có một vị tỷ tỷ kết thân với thái tử, dù cho hiện tại hắn chưa có công danh thì cũng sẽ có không ít người muốn đẩy nữ nhi cho hắn.
Mà hiện tại, tuy hắn chưa quan lễ vẫn có thông phòng, tính toán chỉ đợi sang năm là có thể sử dụng. Vì vậy hiện tại đi gặp mỹ nhân trước thì nào có gì, nếu nhìn trúng thứ nữ của nhà nào thì cũng vẫn có thể đợi năm sau lập thiếp cơ mà.
“Nhưng mà ca nói. . .” Khâu Bối Vận dường như hiểu được suy nghĩ chảy ra từ đáy mắt của hắn, nàng vờ vịt do dự, lại không nói hết câu để người lo lắng.
“Thế nào?” Tống Địch có chút khẩn trương tim đập bang bang không ngừng, “Biểu ca hắn, nói thế nào?”
“Hắn nói cái gì ta quên mất rồi, nhưng đại loại là khen các vị tỷ tỷ đó xinh đẹp, nhưng ta lại không nhớ rõ hắn khen người nào, lại khen cái gì.” Đầu nhỏ của Khâu Bối Vận rũ xuống, mũi chân di di trên đất, tỏ vẻ rất ăn năn xám hối.
“Không sao không sao, ta giúp ngươi bịa đại là được.” Tống Địch lập tức lấy lại tinh thần cười sảng khoái hứa với nàng, “Vậy người đi mua trà đi, nhớ. . .chậm chút hẳn về, đi nhanh quá sẽ té ngã đau lắm đó..”
“Ta biết rồi, ta sẽ đi chậm thôi. Chuyện tiếp đã mấy tỷ tỷ phải làm phiền người rồi.” Khâu Bối Vận như người không biết bơi túm được phao cười đến rạng rỡ rồi xoay người chạy đi.
“Không phiền không phiền.” Tống Địch xua tay xong chạy đi mất.
Mọi chuyện này hết trong kế hoạch của nàng.
Đi được một hồi, bụng nàng reo lên inh ỏi, lấy số bạc này nhất định không có đồ ăn ngon, mà phủ thì tạm thời không thể hồi. Nhưng nàng lại cát nhân thiên tướng, vừa lúc gặp được Long Ngự Quân bước ra từ một tiệm cầm đồ.
Nàng vội chạy đến lấy lòng, “Tiểu Quân Quân.”
Long Ngự Quân lập tức dừng bước, đầu cúi như thể đôi mắt vô tiêu cự kia thực sự nhìn thấy được tiểu nhân nhi đang ôm cánh tay của mình vậy. “Sao Bối Bối lại chạy ra ngoài?”
“Người ta đói bụng.” Khâu Bối Vận đáp phi sở vấn.
Long Ngự Quân hơi cau mày, âm thanh có chút trầm xuống: “Hồi phủ dùng.” Xem ra tối nay Khâu Hựu Kình lại phải dạy bảo muội muội rồi, bọn hắn không ở nàng cư nhiên chạy ra ngoài.
“Muốn dùng cùng tiểu Quân Quân.” Nàng không có bạc liền ăn bám đại ác ma tẩu tẩu vậy, ai bảo hắn làm tẩu tẩu nàng.
Lúc này có một thư lại ở bên cạnh Long Ngự Quân, y phục cùng hắn có một chút khác nhưng vẫn có hoa văn Đại Lý tự cùng hắc lam sắc trên y phục, cung kính chấp tay tấu: “Vương gia, hay là cho người mang Khâu tiểu thư hồi phủ trước chúng ta lại trở về Đại Lý tự.”
“A?” Khâu Bối Vận ngậm ngón trỏ phải trong miệng, đồng tử chạy trên dưới quan sát thư lại một lần. Trời ơi, thư sinh tuấn tú, có phải duyên phận của nàng đã đến rồi hay không.
Thư lại rất nhiệt tình nhìn nàng, ôm quyền hơi cúi người: “Khâu tiểu thư an hảo, tiểu sinh Á Bằng là thư lại của Đại Lý tự.”
Quả nhiên là người tốt, tướng mạo tốt, nhân phẩm cũng tốt a, không biết đã có gia thất chưa. Nhìn qua cũng chỉ chừng mười tám mười chín, nhưng ở cổ đại cái tuổi này vẫn là có gia thất rồi đi.
Ai. . .nàng còn chưa cập kê a, chúng ta không có duyên phận rồi chàng trai trẻ à!
Khâu Bối Vận gật đầu không đáp chỉ cười, tay trái của nàng túm ống tay áo hẹp của Long Ngự Quân không buông. Biểu tình của nàng nhìn trong mắt mọi người đều là một dạng si ngốc không gì sánh được.
Long Ngự Quân suy ngẫm về lời của Á Bằng một lúc lại phân phó: “Biên Lục, ngươi thay bổn vương đưa nàng hồi phủ.”
Khâu Bối Vận vừa nghe lập tức sống chết không buông Long Ngự Quân. Hiện tại đang là giờ phút mấu chốt, tuyệt không thể hồi phủ được.
“Không, không muốn không muốn. Bối Bối muốn tiểu Quân Quân.” Đầu nhỏ cực lực lắc như rơi vít một dạng.
Long Ngự Quân trừng to đôi mắt không tiêu cự ‘nhìn’ Khâu Bội Vận ám chỉ, còn nháo bổn vương tối nay cho ngươi đẹp mặt. Đáng tiếc Khâu Bối Vận lại không sợ lời hâm dọa này nữa. Dù gì hắn cũng lưu lại phủ nàng một thời gian dài, chuyện sợ nhất nàng cũng đã trải qua vậy còn có gì để nàng phải sợ nữa.
Nam nhân gọi là Biên Lục bước lên tay cầm trường kiếm ôm quyền, “Vương gia, chi bằng đưa luôn Khâu tiểu thư hồi Đại Lý tự đi thôi.” Đứng ở giữa đường nháo như vậy, mặt mũi của bọn họ sớm bị Khâu Bối Vận ném sạch. Nếu không phải là đang làm nhiệm vụ hắn nhất định bay xa. Vì vậy thiên vạn lần đừng bao giờ ném nàng cho hắn.
“Đúng a, tiểu Quân Quân mang Bối Bối đến Đại Lý tự đi.” Nhân tiện xem đám người ở đó là ăn thế nào.
Những người khác nghe ba từ ‘tiểu Quân Quân’ trong miệng Khâu Bối Vận muốn cười lại không dám. Biết rằng Long Ngự Quân sắp không còn binh quyền nữa nhưng hiện hắn vẫn là thiếu khanh của Đại Lý tự.
Long Ngự Quân bất đắc dĩ, hạ lệnh: “Thiên Sát.”
Hỏa kỳ lân vốn đã thu thành thân hình nhỏ nhắn, chỉ trong nháy mắt liền hóa nguyên trạng. Nó biết chủ nhân không muốn cõng nàng nên mới để nó ‘cõng’ nàng.
Khâu Bối Vận cười hí hửng ôm vai bá cổ hỏa kỳ lân muốn leo lên lại không thể leo bởi thân hình của nó quá to so với một tiểu nha đầu mười ba tuổi như nàng. Cuối cùng nó phải ngồi xuống nàng mới có thể leo lên được.
Một đoàn người trở về Đại Lý tự, bách tính đều vì hỏa kỳ lân mà tách ra hai bên nhường đường. Khẩu Bối Vận ngồi trên lưng nó tha hồ mà vuốt ve. Hiện hỏa kỳ lân cũng rất hưởng thụ bàn tay nhỏ của Khâu Bối Vận vuốt ve cổ cùng đầu của mình.
“Á Bằng.”
Á Bằng nghe gọi lập tức nhìn Khâu Bối Vận, “Khâu tiểu thư có gì phân phó?”
“Cho dù có cũng không được phân phó, hiện đang trong giờ thi hành công vụ.” Long Ngự Quân lạnh nhạt nói ra một câu để tất cả cảm xúc trong lòng Khâu Bối Vận tuột dốc không phanh.
Người ta muốn cùng mỹ nam nói chuyện có được hay không? Nào có phân phó mỹ nam làm thứ gì đâu, có cần phải bày sắc mặt cho nàng xem hay không? Bản thân cũng có huynh trưởng của nàng rồi, còn tham lam cái gì không biết nữa.
Dù có cũng đừng biểu lộ ra chứ, xem nàng thực sự là si nhi nhìn không thấu thế sự sao? Thể loại này mang đi ngâm lồng heo cũng còn không đáng tội.
Á Bằng cũng không dám nói gì nữa. Thế nhưng miệng nhỏ của Khâu Bối Vận lại hoạt động không ngừng, “Tiểu Quân Quân là vậy, ngươi không cần lưu tâm.”
Á Bằng không biết nên cười hay nên khóc nữa. Trả lời cũng không phải mà không trả lời cũng không đúng.
Khâu Bối Vận lại nghiên người hỏi Biên Lục: “Vì sao lúc nào ngươi cũng mang bộ mặt quan tài hệt như ca cùng tiểu Quân Quân vậy?”
Biên Lục vốn là để ý đi đường thì không ngờ lại bị một câu nói bên tai khiến cho giật nảy mình. Đầu hơi quay về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy dung mạo khuynh thành kia phóng đại trước mắt, bước chân hắn bất chợt ngừng lại, mặt cũng đỏ bừng lên.
Long Ngự Quân tuy nhìn không thấy thế nhưng vẫn nghe ra được có tiếng bước chân dừng lại, “Bối Bối nếu còn nói thêm lời nào nữa lập tức hồi phủ.” Dám bảo hắn là mặt quan tài.
Hừ qua một tiếng Khâu Bối Vận ngồi thẳng thắt lưng không nói tiếp gì nữa.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Luna: Mấy năm gần đây thế giới xảy ra thật nhiều biến động. Covid 19 còn chưa hết thì đã đến động đất rồi núi lửa thức tỉnh nữa. Cầu mong mọi người luôn bình an và khỏe mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...