Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 26: THIÊN KIM LAI PHỎNG


Tác giả: Luna Wong


Do lương tâm cắn rứt, vì vậy hôm nay Khâu Bối Vận đặc biệt thức dậy rất sớm, nói chính xác hơn là nửa đêm gặp ác mộng thức giấc rồi không thể ngủ được nữa. Mang tinh thần hoàn toàn không tốt cùng nhũ nương ra phòng ăn.


Nàng chỉ thấy mỗi mình Long Ngự Quân ngồi đó, Vô Diện ‘thử độc’ thức ăn cho hắn. Nặn ra một nụ cười, nàng chạy đến ton hót hỏi chuyện: “Tiểu Quân Quân sớm a, ca đâu?”


“Sớm.” Long Ngự Quân chào nàng lại một câu rồi cũng không có nói thêm cái gì nữa.


Khâu Bối Vận nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô ráp của mình. Trời ạ, còn không muốn nhắc đến huynh trưởng nữa kìa, xem ra cơn giận vẫn chưa nguôi rồi. Nàng tiến đến gần hắn ân cần hỏi thăm: “Không vui?” Giận dỗi đến mức không muốn ngồi cùng bàn ăn sao?


Long Ngự Quân vừa định cho một thìa cháo ấm vào miệng thì nghe được âm thanh ngọt ngào bên tai liền hạ thìa cháo xuống phản vấn: “Từ lúc nào Bối Bối biết quan tâm bổn vương vậy?”


Đương nhiên là từ lúc phát hiện ra chuyện mờ ám của hắn cùng huynh trưởng rồi. Bất quá hiện bọn hắn giấu nàng, nàng cũng không thể mở miệng nói ra được, dù sao cũng là ở cổ đại, không có chuyện giới tính thứ ba thứ tư gì đó được công nhận đâu. Một khi truyền ra ngoài, nàng cũng không dám nghĩ tiếp nữa.


“Chẳng phải ở cùng một mái nhà rồi sao, đương nhiên phải quan tâm lẫn nhau một chút.” Nàng vốn muốn nói ‘sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà’ nhưng thấy ám muội quá lại sợ người hiểu lầm sau này nàng không gả đi được nên sửa miệng.



Long Ngự Quân nhếch mép ẩn hiện nụ cười mỏng. Tiểu hồ ly này, đột nhiên lấy lòng hắn nhất định là muốn chuộc tội chuyện hôm qua, “Đã làm chuyện có lỗi với bổn vương?”


“Nào. . .nào có.” Khâu Bối Vận vội vội vàng vàng lựa chỗ ngồi cách xa hắn một chút. Tay đặt trên tâm khẩu, trái tim kia vẫn còn chưa thể ổn định lại như bình thường. Đại ác ma tẩu tẩu quá lợi hại rồi, vừa mở miệng đã cắn ngay trái tim đen của nàng.


Chẳng qua là, Long Ngự Quân nghĩ nàng đang áy náy chuyện đẩy chuyện đánh và tặng hạ nhân cho hắn, chụp cho hắn cái tội danh xấu xa. Còn Khâu Bối Vận lại nghĩ hắn nói đến chuyện vì nàng mà ‘phu thê’ bọn hắn bất hòa.


“Không sao, chút chuyện nhỏ đó, bổn vương không để trong lòng.” Long Ngự Quân nói xong lại cầm một thìa cháo khác đưa lên miệng thổi thổi.


Hả? Không lẽ đêm qua sau khi nàng trở về, huynh trưởng cùng hắn đã hết giận nhau rồi sao? Đúng là, phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, nói qua nói lại cũng là thoát không khỏi cái giường.


Có lẽ là do sống ở cổ đại, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện không tránh khỏi, đại ác ma tẩu tẩu nghĩ thông suốt nên mới hạ giọng tìm huynh trưởng làm hòa. Huynh trưởng nàng ở chiến trường bấy lâu đương nhiên thích người dũng mãnh, đám nữ nhân liễu yếu đào tơ kia chẳng qua là đổi chút khẩu vị thôi. Lại nói, lấy tư sắc của hắn, nữ nhân nào địch lại, nhịn một bước tiến ba nước, vẫn là đại ác ma tẩu tẩu thông minh.


“Vậy là tốt rồi, báo hại người ta đêm qua ngủ không ngon.” Tảng đá to lớn rốt cuộc cũng có thể buông xuống, Khâu Bối Vận vui vẻ bảo nhũ nương múc cháo cho mình.


Long Ngự Quân nghe vậy liền phì cười, chỉ có mượn danh nghĩa của hắn dùng qua một lúc lại khiến nàng bất an như vậy sao. Chẳng trách Khâu Hựu Kình luôn miệng bảo muội muội này thiên chân thuần khiết.


“Vốn muốn hỏi vì sao hôm nay Bối Bối chịu sớm rời giường, hóa ra toàn bộ đều có nguyên nhân.”



Khâu Bối Vận lườm hắn một mắt cũng không nói gì nữa. Nhũ nương ở bên cạnh, thổi qua cháo rồi uy nàng dùng. Nàng lại liên tục dùng tay cầm một đùi gà một bánh quẩy thay phiên cho vào miệng.


Long Ngự Quân dùng xong chậm rãi đứng lên, “Ta đi đây, Bối Bối ở nhà ngoan một chút.”


Lúc này Khâu Bối Vận mới để ý đến y phục trên người hắn. Hôm qua hắn vận một thân cẩm bào giáng tử sắc rất đẹp, rất hợp nhưng vì sao hôm nay lại hắc lam sắc xấu như vậy? Tuy là mặc trên người hắn vẫn là nổi bật không gì sánh được, nhưng bộ hôm qua đẹp hơn.


“Sao hôm nay lại mặc bộ này? Bộ hôm qua đâu?”


Long Ngự Quân nhìn không thấy nên nào biết cách nghĩ trong lòng nàng, hắn chỉ nhàn nhạt đáp: “Hôm qua là triều bào, sau này đến Hình bộ không cần mặc nữa.”


Lúc này Khâu Bối Vận mới nhận ra trên y phục hắn có thêu hoa văn đặc trưng cho Hình bộ. Cũng không thể trách nàng được, lúc nàng vừa xuyên qua nháo tự sát không ít lần đương nhiên là có gặp qua người Hình bộ vài lần, nhưng sau này thì không còn gặp nữa nên không nhớ rõ.


“Đi cẩn thận.” Nàng cũng không lưu người nữa tiếp tục thưởng thức món ăn trong tay.


Hỏa kỳ lân trước khi đi quay đầu lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng. Nàng lấy một miếng gà to khác ném cho nó. Nó chuẩn xác nhảy lên cắn được, lại lúc lắc cái đuôi lửa của mình đi trước Long Ngự Quân.



—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Ăn xong, Khâu Bối Vận cầm yoyo thuận lợi xuất phủ. Hiện không có huynh trưởng cũng không có đại ác ma tẩu tẩu nàng đương nhiên là phải tận hưởng chút tự do đã lâu không có rồi. Nghĩ nghĩ cũng không tính là lâu sao nàng cảm thấy tận ngàn vạn năm chưa từng được tự do vậy.


Nhũ nương ở bên cạnh càm ràm: “Tiểu thư a, thiếu gia không cho phép người tùy tiện xuất phủ. Nếu là. . .”


“Tới lúc ca biết thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, chân cũng đã bước ra cửa không đi chính là bị phạt oan uổng.” Khâu Bối Vận vừa nói xong liền vèo một cái chạy đến một gian hàng bán mặt nạ mà nàng xem như là quen biết rất lâu.


Nhũ nương bất đắc dĩ chạy theo, “Tiểu thư a, ngươi đi chậm chậm chờ lão nô.” Vốn nghĩ thiếu gia trở về sẽ quản được tiểu thư, không ngờ lại cũng vẫn chứng nào tật đó.


Lòng vòng hết nửa ngày Khâu Bối Vận cũng không chịu về, lúc này có hạ nhân chạy đến báo, có một đám tiểu thư đến bái phỏng muốn gặp nàng. Khâu Bối Vận đầy đầu kinh ngạc, đây có được xem là nàng được nổi tiếng nhờ huynh trưởng không?


Vì không muốn dính vào mấy vụ rắc rối này nên Khâu Bối Vận chừng chừ không trở về, mà đứng đó nghĩ ngợi một lúc lâu. Sau cùng nàng cười đến ngọt ngào nhìn nhũ nương thì thầm vào tai nàng ta.


Nhũ nương nghe xong sắc mặt thoáng cái trắng bệch không có đến một tia huyết sắc. “Tiểu, tiểu thư. . .như vậy. . .”


“Nhũ nương không làm thì thôi, ta hiện vẫn chưa muốn trở về, vậy để mặc bọn họ ở cửa phủ đi chờ đi.” Khâu Bối Vận xoay xoay chiếc vòng ngọc trong tay bày thái độ đầy thờ ơ.


Nhũ nương vốn đang lo lắng nàng sẽ bị đám tiểu thư kia khi dễ, ai biết tiểu thư không ham vui mà bảo nàng hồi phủ tiếp đón. Còn bảo thiếu gia sớm đoán trước nên căn dặn mỗi một vị tiểu thư nếu là đãi trà ngon thì dùng ly hạ phẩm, không thì ngược lại. Quan trọng hơn hết chính là mỗi một vị tiểu thư phải tiếp đãi một kiểu khác nhau, để bọn họ cùng ngồi ở tiền thính, phải nói là thiếu gia dặn.



“Tiểu thư, đây. . .”


“Y theo mà làm là được rồi, ta đi tìm ca xin chỉ thị, chút nữa sẽ trở về tiếp đãi.” Khâu Bối Vận đảo đường nhìn đi xung quanh, rồi bước đến phương hướng cổng thành gần nhất như thật sự muốn tìm Khâu Hựu Kình vậy.


Nhũ nương nghe vậy liền cùng hạ nhân kia hồi phủ. Bởi lúc nãy Khâu Bối Vận có nói với nàng rằng, thiếu gia bảo chuyện này chỉ có tin tưởng mình nàng thôi, những hạ nhân còn lại toàn bộ cho lui xuống trù phòng hoặc mang đi chẻ củi, nhất định phải cách xa tiền thính.


Khâu Bối Vận ly khai đường nhìn của nhũ nương liền cầm theo ném bạc lẻ hôm qua tịch thu được của hạ nhân kia đi lòng vòng trên đường. Lúc nàng đang bước thì thấy được Tống Địch, trong đầu lập tức hiện lên một cái bóng đèn.


Nàng chạy đến chỗ hắn, cười đến ngọt ngào nhưng trong mắt lại chảy quang mang xảo quyệt: “Biểu ca.”


Tống Địch vừa xoay người liền thấy tiểu mỹ nhân đứng ở đó nhìn hắn cười, tâm tình kích động bước đến, mắt không ngừng nhìn quanh. “Bối Bối được ra ngoài rồi sao?”


“Nhũ nương bảo ta ra ngoài mua trà chiêu đã khách nhân a.” Khâu Bối Vận ngậm một tay trong miệng, thân người nhỏ nhắn lúc lắc, chớp chớp mắt nhìn Tống Địch. Dáng vẻ này để người không tin cũng không được.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Tiểu kịch trường:


Khâu Bối Vận đắc ý khoanh tay trước ngực nói: “Đố mọi người ta muốn làm gì nào?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui