Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 25: HUYẾT ÁN CÁO QUAN – MỞ


Tác giả: Luna Wong


Trong thư phòng, bàn nhỏ trên nhuyễn tháp bày không ít thức ăn nhưng Long Ngự Quân vẫn chưa từng động đũa. Hắn vẫn chuyện tâm với trúc giản trên tay, có lẽ do Long đế làm khó đến mức để hắn đến khẩu vị ăn uống nữa.


Khâu Hựu Kình đẩy cửa mà vào, sau đó khép lại mới xoay người bước đến. Nhìn thấy thức ăn đầy bàn vẫn không có dấu hiệu động qua liền mở miệng khuyên nhủ: “Vương gia vẫn là ăn trước đi.”


“Không đói.” Long Ngự Quân từ khi tiến vào thư phòng đến giờ mới nói được hai chữ này mà thôi.


Khâu Hựu Kình biết được chuyện của hôm nay cũng cảm thấy rất bất bình. Đường đường là một vương gia thế mà Long đế lại mang chức thiếu khanh để hắn(LNQ) đảm nhiệm, lấy phong hào Tề vương, hoàn toàn đủ tư cách đứng đầu Hình bộ. Nếu không phải e ngại bách tính bàn tán sợ là lấy cớ ở chiến trường lâu năm không quen với công văn, vậy thì chủ sự, tư vụ, thư lại có để Long Ngự Quân tha hồ chọn.


Bất quá, hắn lựa chọn giúp Long Ngự Quân, vì vậy Long đế cùng đặt hắn trong danh sách đề phòng. Hôm nay liền phong hắn làm tiên phong trong Đô Úy phủ, lại giao cho hắn việc quản lý cổng thành mà không phải thủ trong hoàng cung.


Hắn ngồi xuống nhuyễn tháp lại thở một hơi thật mạnh: “Tự khanh là người dưới trướng thái tử, những người bên trong hình bộ cũng không khác, ngươi nên tự mình cẩn thận một chút.”



“Ta biết.” Long Ngự Quân đặt trúc giản lên bàn day day phần thái dương đau nhức.


Sáng nay trên đại điện, hắn đều nhìn thấy rõ ràng, phần lớn là phe cánh của Long Ngự Ngôn, còn lại là tàn dư của các vương gia khác, mà hắn, chỉ có mỗi mình Khâu Hựu Kình.


Vì vậy, khi Long đế đề nghị hắn từ võ tướng chuyển sang văn thư cũng không hề có ngươi mở miệng phản đối. Đương nhiên hắn cũng sẽ không để người nắm được đuôi của mình mà phản đối hay để Khâu Hựu Kình phản đối được.


“Thiếu khanh thì thiếu khanh, chậm rãi củng cố thế lực của bản thân, tuy bổn vương không muốn tranh vị nhưng cũng không thể làm trái hồng mềm mặc người khác bóp trong tay được.”


Khâu Hựu Kình đưa tay châm một ly trà rồi lại châm một ly cho Long Ngự Quân, “Vậy vụ án kia. . .”


“Đã nghiên cứu qua, vụ án gọi là Huyết Thư Cáo Quan do một nữ nhân ở Xuân Thọ trấn cách kinh thành rất xa chạy đến báo án. Trong hồ sơ liên quan đến vụ án có viết nàng ta tên Lã Thảo là một dân nữ mười sáu tuổi sống ở Xuân Thọ trấn cùng phụ mẫu. Vào mùa hạ ba năm trước bị người cường hãm lại bị dùng tính mạng của phụ mẫu uy hiếp nên không dám tự sát càng không dám cáo quan.”


Long Ngự Quân nhấp qua một ngụm trà lại tiếp tục nói: “Sau biết mình hoài thai, bị một phụ nhân trong trấn phát hiện liền bị mang đi trầm lồng heo. Cũng may nàng ta sớm chạy thoát, chạy đến huyện cáo quan, chỉ là quan huyện kia thấy nàng ta có vài phần tư sắc nên thú tính nổi lên. Sau khi lén trở về trấn thăm phụ mẫu thì phát hiện phụ mẫu tủi nhục tự sát. Cuối cùng nàng ta nhịn nhục vất vả mang cái thai tám tháng đến kinh thành trực tiếp đến Đại Lý tự cáo trạng.”


“Nhưng lúc tra xét nàng ta lại nói không ra chứng cứ, cũng chỉ không ra người làm nhục mình, vì vậy nể tình nàng ta hoài thai liền không đánh đại bản mà chỉ đuổi đi. Mất hết hy vọng, nàng ta dùng máu viết lên váy rồi tự sát trước cửa cung.”


“Long đế biết chuyện, liền giao vụ án này cho Đại Lý tự điều tra, nhưng sau hơn nửa năm không có manh mối buộc lòng khép lại. Chỉ là vụ án này tuy không quá kịch liệt nhưng gây xôn xao dư luận, vì vậy Long đế muốn trấn áp lòng dân nên giao nó cho bổn vương xử lý, tiện thể thanh lý cả bổn vương.”


Khâu Hựu Kình nghe xong khẽ thở dài, “Một xác hai mạng, đã ba năm chứng cứ sợ là cũng không còn nữa, làm sao mà điều ra a.”


“Mai đến Hình bộ mới biết được.” Long Ngự Quân lúc này lại như là vì ngụm trà ngon trong miệng mà thả lỏng vạn phần. Hôm nay hắn đọc đi đọc lại vụ án này không ít lần, một thai phụ lại một thân một mình từ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành cáo trạng chỉ vì bị hai người làm nhục mà một trong số đó lại là quan sao?


“Vậy ngươi cũng đừng nghĩ nhiều nữa, ăn chút gì đi.” Khâu Hựu Kình lại mở miệng khuyên.


Long Ngự Quân lắc đầu, tay xoay xoay tách trà lạnh trong tay, ánh mắt vô tiêu cự lại đinh chặt trên tách trà hệt như đang thưởng thức hoa văn bên trên vậy. “Đúng rồi, ta nghe Vô Diện nói hạ nhân ngươi vừa tuyển nhận bạc của Tống Địch bị lệnh muội xử lý rồi.”



Khâu Hựu Kình cúi đầu phì cười, rất bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải vì sợ tai mắt của Long đế, ta sớm mang hết quyền chưởng quản trong phủ giao cho nàng rồi.” Chuyện này khi hồi phủ hắn cũng nghe hạ nhân bàn tán, chỉ là bọn họ nói đây do Long Ngự Quân làm không phải muội muội nhà hắn.


“Hiện vẫn có thể giao a.” Long Ngự Quân đặt tách trà lên bàn lại cầm trúc giản lên, âm thanh không nhanh không chậm lại vang lên: “Muốn người khác không nghi ngờ liền phải để quý phủ loạn một chút, mặt trên loạn mặt dưới không loạn, càng loạn sẽ càng dễ tìm được sơ hở.”


Khâu Hựu Kình lập tức hiểu rõ ý tứ của Long Ngự Quân. Đây không phải là Long Ngự Quân bảo hắn để mặc Khâu Bối Vận làm loạn phủ, mà là trước mặt mọi người giao quyền chưởng quản cho nàng để hạ nhân tưởng nàng là si nhi thì can đảm tự tung tự tác từ đó thấy được người nào là thực sự bị thu mua mà đề phòng.


Lại nói muội muội hắn thực sự không phải là si nhi, vậy cũng sẽ không để mặt đám người kia muốn làm gì thì làm. Nội chuyện hạ nhân sáng nay liền thấy rõ được nàng cũng không muốn nhãn tuyến của người khác cắm đầy phủ rồi.


“Vậy để ta sắp xếp một chút liền bàn giao.” Nói xong Khâu Hựu Kình mở cửa bước ra ngoài.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Khâu Bối Vận ăn xong cũng chạy đến thư phòng, vốn muốn xem huynh trưởng có thể ‘năn nỉ’ đại ác ma tẩu tẩu dùng bữa hay không. Ai ngờ để nàng thấy được hắn từ bên trong đi ra, chỉ là hắn vừa đi được một đoạn bên trong phòng có tiếng vỡ đồ truyền ra.


Là lúc nãy Long Ngự Quân suy nghĩ quá nhập tâm không biết Khâu Hựu Kình châm trà xong lại không để ấm lại chỗ cũ. Vì vậy vừa giơ tay muốn tự châm trà liền đụng phải lô huân hương rồi là vỡ mất.


Vô Diện hầu phía ngoài lập tức chạy vào trong thu dọn.


Khâu Bối Vận thấy được cảnh tượng này, kinh đến bốn ngón cho vào miệng cắn cắn. Vậy là bọn họ đã đấu xong võ mồm rồi, huynh trưởng muốn thú nữ nhân, đại ác ma tẩu tẩu không cho, sau một hồi tranh chấp không đi được tới đâu, huynh trưởng tức giận phất áo bỏ đi, đại ác ma tẩu tẩu giận quá liền dùng đồ phát tiết.



Mà nàng chính là chủ mưu gây ra chuyện này.


Nàng nhìn nhìn cửa phòng được Vô Diện khép chặt lại một lúc, rồi nhìn thấy hắn mang thức ăn còn nguyên vẹn ra ngoài. Đại ác ma tẩu tẩu giận đến một hạt cơm cũng không động.


Nàng lại lén theo huynh trưởng thấy được Khâu Hựu Kình cầm đoạt phách song đao luyện công ở sân trong viện.


Quả nhiên là tức giận rồi. Bọn họ thực sự bị một lời vô ý của nàng khiến cho nội bộ bất hòa. Nàng cũng không ngu ngốc vào lúc này tìm bọn họ mua phiền phức vào người, thế nên ảo não trở về viện.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Tiểu kịch trường:


Khâu Bối Vận cầm chuỗi hạt trầm hương đắc tiền quỳ trước mặt bồ tát xám hối: Ta không cố ý, ta chỉ vô tình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui