Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 24: LƯƠNG TÂM BẤT AN
Tác giả: Luna Wong
Hôm nay Khâu Bối Vận mặc một kiện áo trắng chất liệu mát mẻ dành cho mùa hè, tề hung quần phấn hồng sắc bằng vải mỏng nhẹ nhưng nhiều lớp, phần trên có thêu một cành hoa hòe bạch sắc rất tinh tế xuất hiện ở trước cửa tiền thính. Dưới ánh dương quang, nàng đẹp tựa tiên tử hạ phàm, chỉ là nếu kiểu tóc tiểu oa nhi kia được đổi thì càng đẹp hơn nữa.
Tống Địch mải mê nhìn đến nước trà trong miệng không được khống chế chảy ra ngoài tích xuống y phục cũng không phát giác được. Mẫu thân nói quả không sai, nàng rất đẹp, gia thế cũng rất tốt, nàng chỉ là si nhi như vậy thì hắn muốn làm gì nàng cũng không thể quản, thú nàng trăm lợi một hại.
Đáy mắt chảy ra một tia ghê tởm, Khâu Bối Vận tung tăng bước vào, mông đặt xuống chủ vị hai chân đã thượng lên tay vịnh của ghế thái sư: “Đến tìm ta?”
Lúc này Tống Địch vẫn chưa hồi được thần, phải nhờ gia đinh sau lưng vỗ vỗ vai nhắc nhở mới biết mình đang thất thố. Hắn dùng tay áo lau qua miệng xong liền đứng lên chạy đến trước mặt của Khâu Bối Vận: “Ta đến mang Bối Bối ra ngoài chơi.”
“Không được đâu, ca nói không có hắn cho phép ta không được ra ngoài.” Âm thanh ngọt ngào lại mang theo chút buồn bã hệt như nàng thực sự rất muốn đi nhưng lại bị huynh trưởng ép ở nhà vậy.
“Lúc này biểu ca cũng không ở, ngươi lo lắng cái gì?” Tống Địch sớm đã hỏi qua hạ nhân nên mới biết được chuyện này.
“Đúng a, ca là không ở.” Khâu Bối Vận gật gù nâng mắt nhìn Tống Địch, đợi đến khi hắn vui vẻ nghĩ nàng sẽ đáp ứng thì nàng lại nói: “Nhưng tiểu Quân Quân ở a, hắn biết ta xuất phủ nhất định cáo trạng a.”
Nghe được là Long Ngự Quân ở phủ Tống Địch có chút lo sợ, sắc mặt cũng xanh đi không ít. Đó là vương gia, cho dù mẫu thân nói hắn không thụ sủng nhưng binh quyền vẫn nằm trong tay hắn, hiện tại vẫn không thể đắc tội được.
Thấy được sắc mặt xanh xao của Tống Địch, Khâu Bối Vận mát lòng mát dạ cười tủm tỉm, “Nếu ca biết chuyện, sau này nhất định cấm ta qua lại với ngươi.” Hắn là muốn vinh hoa của nhị phòng đương nhiên sẽ rất chú ý chuyện này. Lại nói hắn chỉ có mười ba, lấy hình dạng đầu heo ngu si mamy boy kia làm sao nghĩ được nhiều như vậy.
“Vậy. . .vậy ta trở về trước, lần sau lại đến tìm Bối Bối.” Tống Địch nghe đụng đến tiền đồ tương lai của mình vội bỏ của chạy lấy người.
Nhưng hắn vừa xoay người đã nghe Khâu Bối Vận nói thêm: “Đúng rồi, lúc nãy tiểu Quân Quân nói tặng ngươi một hạ nhân a. Có lẽ cũng đang ở cửa đợi ngươi.” Hạ nhân này vừa vào phủ, nên nhất định Khâu thị bên kia sẽ không giữ lại bên người đâu, bởi hắn có biết được thứ gì ở Khâu gia nhị phòng đâu. Vì vậy nàng dùng danh nghĩa của đại ác ma tẩu tẩu tặng người nhất định sẽ không bị phát hiện.
Tống Địch mếu máo quay lại nhìn nàng: “Vậy thay ta cảm tạ vương gia, ta trở về trước.” Mẫu thân chỉ bảo hắn đến mang nàng xuất phủ đi dạo, ai biết bị đuổi về lại còn tặng hạ nhân, đây là tình huống gì a? Phải mau mau hồi phủ báo lại tình huống cho mẫu thân biết thôi.
Bên ngoài hạ nhân ban nãy đã ôm cái mông đau lại đứng không thẳng ở bên cạnh xe ngựa đợi Tống Địch. Tống Địch vừa nhìn thấy hắn thần sắc càng hoảng hơn, chẳng phải là người lúc nãy hắn mua chuộc sao?
Mẫu thân nói đến đây nhất định phải thu mua một hạ nhân giúp bản thân làm việc, thu thập những sở thích của đôi huynh muội này, nhân tiện biết thêm chút chuyện của Long Ngự Quân.
Nhưng mà giờ đây, người đầu tiên hắn thu mua đã bị trả trở về, xem ra Long Ngự Quân không dễ chọc vào. Mẫu thân a, sao người lại mang chuyện khó khăn này giao cho nhi tử làm chứ.
Xe ngựa của Tống Địch vừa kéo đi biến mất sau một ngã rẽ thì xe ngựa của Tống Lệ Thủy tiến đến. Bởi nàng vừa nghe được tin tức của Long Ngự Ngôn truyền đến vì vậy phải lập tức đến tìm Khâu Bối Vận hỏi chuyện.
Nếu thực sự Long hậu muốn nàng ta làm trắc phi gả vào đông cung, nàng tuyệt đối không cho phép. Nàng phí bao nhiêu tâm tư mới có thể tiếp cận được Long Ngự Ngôn, nàng chờ đợi biết bao lâu để đợi được ngày Long đế hủy hôn, giờ chỉ kém một chút nữa là nàng có thể trở thành thê tử của hắn.
Nàng biết rõ, sau này hắn là nhất quốc chi quân, hậu cung ba nghìn, nhưng nàng không muốn có một nữ nhân đẹp hơn nàng tiến vào đông cung, tiến vào lòng hắn. Lòng của hắn vĩnh viễn sẽ chỉ có nàng.
Áp chế tất cả nỗi lòng, Tống Lệ Thủy thay một bộ mặt ôn thiện bước vào cửa chính tiến tiền thính. Đương nhiên chuyện này là được Khâu Bối Vận cho phép, bởi nàng thực sự hiểu kỳ vì sao tỷ đệ Tống gia một trước một sau tiến đến.
Khâu Bối Vận nhìn người đến cười đến rạn rỡ, nàng lại bày vẻ ngơ ngác mà nhìn hệt như là bị vẻ đẹp kia làm cho thần hồn điên đảo vậy.
“Bối Bối, biểu tỷ đến thăm ngươi a.” Tống Lệ Thủy ưu nhã bước đến, âm thanh thanh thúy đồng thời vang lên trong tiền thính để người người nghe được tim đều mềm nhũn.
Khâu Bối Vận vẫn trơ mắt ếch mà nhìn, không hề đáp trả. Kỳ thực nếu nàng ta là một người khác nàng cũng sẽ không ngại bắt chuyện, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là có quan hệ với Khâu gia, ai biết nàng ta mang tâm tư gì tiếp cận mình.
Từ lúc huynh trưởng trở về đến nay, không ngày nào là nàng được bình yên cả. Ai. . .số nàng thât khổ mà.
Tống Lệ Thủy tùy tiện ngồi ở ghế gần Khâu Bối Vận nhất, mắt lơ đãng thấy được vòng tay trên tay của Khâu Bối Vận để thần hồn của nàng hách lên mây. Đương nhiên nàng nào biết Khâu Bối Vận là cố ý để nàng nhìn thấy.
“Bối Bối, đó là. . .”
“Cái này a. . .” Khâu Bối Vận nở một nụ cười tươi tắn nhưng không kém phần si độn, vuốt ve vòng tay mới, “Là mẫu hậu đeo cho Bối Bối.”
“Vậy. . .sáng nay vương hậu nương nương có nói gì với Bối Bối không?” Sợ Khâu Bối Vận ngu ngốc không biết rõ nàng muốn hỏi gì liền bổ sung thêm, “Hôn sự chẳng hạn.”
“Nói gì nha.” Khâu Bối Vận vờ vịt suy nghĩ một hồi sau đó lại cười hì hì đáp: “Quên rồi, nhưng hình như mẫu hậu nhắc đến Ngôn nhi gì đó a!” Hóa ra hai người đều là đến vì hôn sự của bản thân, vậy thì nàng cũng không khách sáo gieo chút đề mục để bọn họ căng não suy nghĩ đâu.
Sắc mặt của Tống Lệ Thủy liên tục biến sắc, cuối cùng ngồi còn chưa nóng ghế đã đứng dậy cáo từ. Khâu Bối Vận lại hả hê nhịp chân dùng món ngon như trước.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Vãn thiện Long Ngự Quân không đến dùng bữa mà trực tiếp dùng tại thư phòng, ngoài phòng ăn chỉ có huynh muội Khâu gia mà thôi. Khâu Hựu Kình lại rất bình thản gấp thức ăn cho vào miệng.
Chỉ là miếng cá còn chưa đến cái miệng đang mở to của hắn thì đã bị tay của Khâu Bối Vận giữ chặt lại: “Ca, tiểu Quân Quân không ra cùng dùng bữa vì sao ngươi một chút lo lắng cũng không có vậy?” Đây không phải là thái độ tình nhân nên có đâu, tuy rằng xét cho cùng cũng không giống tình nhân là bao, nhưng chưa thành thân làm sao gọi là phu thê được. Quản nó là cái gì, ngươi làm thế là vô trách nhiệm với người bạn đời của mình rồi, cực kỳ đáng lên án.
“Nếu Bối Bối lo lắng tùy thời có thể đến thư phòng gọi vương gia, nếu không thì cũng có thể dọn đến đó ăn cùng hắn.” Đôi đồng tử đen láy của Khâu Hựu Kình đến động cũng không có, một mực bình tĩnh nhìn chằm chằm Khâu Bối Vận.
Chết rồi! Hôm nay ca bị đám nữ nhân kia vây quanh, nhất thời phát hiện bản thân không có đoạn tụ nên muốn lãng tử quay đầu sao? Vậy đại ác ma tẩu tẩu tính thế nào đây? Người ta hy sinh lớn như vậy đốt phủ, cự tuyệt đề nghị tiến cung của Long đế chỉ đến đến đây thân cận với huynh trưởng, thế mà hắn lại phủi tay rũ sạch quan hệ!!!
Tuy trở về với giới tính thật của mình là tốt, nhưng mà. . .cô phụ một mảnh tình thâm mười năm của người ta cũng không phải anh hùng hảo hán gì, nếu không muốn nói đó là tra nam. Huynh trưởng còn phải nối dõi tông đường, nhưng Khâu gia bên kia cũng có Khâu Dương Hiển rồi cần gì ca nàng làm gì.
Cũng may là bọn họ từ nãy đến giờ chưa có gặp nhau a, nếu không. . .thật không dám tưởng tượng nữa.
Khâu Hựu Kình đầy đầu không hiểu nhìn chằm chằm tiểu muội muội đang cau mày nhà mình. Hắn phì cười đưa tay búng trán của nàng một cái: “Mới tý tuổi đầu học đòi người ta nhíu mày.”
“Ca à, ngươi thật sự không lo a?” Khâu Bối Vận nào có tâm tình để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.
“Ăn cơm ăn cơm.” Chuyện của Long Ngự Quân hắn muốn lo cũng không lo được, người ta là người trong hoàng thất, là người mà Long đế muốn làm khó, nào phải một đô thống nhỏ nhoi như hắn bảo nhúng tay là nhúng tay.
Khâu Bối Vận thu hồi tay sau lại chống cằm suy tư rất lâu mới thu hồi tâm tình dùng bữa.
Ngay thời điểm nàng cho đũa đầu tiên vào miệng cũng là lúc huynh trưởng bên cạnh đã ăn xong. Nàng thực sự không thể tin tưởng được, là bản thân lâm vào trầm tư thời gian dài hay là do hắn ăn quá nhanh?
Thấy hắn đứng lên xoa xoa đầu nàng ân cần dặn dò qua vài câu rồi rời đi, nàng hắt nhẹ một hơi, đường nhìn phương hướng hắn ly khai chưa hề thu hồi, mặc dù đã từ lâu không còn thân ảnh nữa.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Tiểu kịch trường:
Khâu Bối Vận vì áy náy nên lúc này rất khẩn trương nhưng nhìn một bên thư phòng án binh bất động, một bên huynh trưởng điểm tĩnh sinh hoạt như bình thường mà như ngồi trên chảo lửa. Ca a, ngươi, ngươi sắp tiêu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...